Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 277:




Vân tam thẩm lập tức bất mãn, bà ta khó tin nói: “Này tứ thẩm, lợi nhuận một năm của cửa hàng trà nhỏ xíu nhà thẩm còn chưa tới trăm lượng bạc, lợi nhuận của trà trang Vân gia một năm phải hơn mười ngàn, ngươi có thể xử lý được sao?”
Vân tứ thẩm cười tủm tỉm nói: “Chẳng lẽ phải giao cho tam tẩu xử lý sao?”
Vân tam thẩm bị đáp trả.
Bà ta có một nhi tử ưu tú như Vân Nhuận nên lười để ý tới mấy chuyện làm ăn này, ngày ngày chỉ cùng mấy phu nhân cùng tầng lớp uống trà xã giao, giúp nhi tử lót đường.
Bà ta không rõ mấy chuyện kinh doanh này, hôm nay tới đây cũng chỉ để xem náo nhiệt mà thôi.
Bà ta cũng thật cạn lời với đại tẩu tử Lâm thị, lại dám giao chuyện làm ăn cho một nữ nhi đã gả ra ngoài như Vân Sơ, bây giờ Vân Sơ lại còn làm xằng làm bậy như vậy.
Vân gia nên đổi đương gia đi, nên để nhi tử của bà ta tộc trưởng...
Vân tam thẩm đứng lên: “Sơ nhi, sản nghiệp này là căn cơ của Vân gia, nếu hủy trong tay ngươi thì ngươi chính là tội nhân của Vân gia, ta sẽ không nhúng tay vào những chuyện này, đi trước đây.”
Gia nghiệp này tích lũy từ nhiều thế hệ, tất cả đều nằm trong tay chủ gia, nuôi dưỡng cả đại gia tộc to lớn này.
Nếu gia nghiệp không còn thì Vân gia cũng không còn là một gia đình nữa.
Bà ta buông chung trà rời đi.
Vân Sơ hơi híp mắt.
Tam thẩm không dính vào chuyện này thật sự là ngoài dự đoán của nàng.
Nàng dựa vào tình hình trong nhà phân chia sổ sách xuống dưới, phụ nhân tới nhận sổ đều vui vẻ rời đi.
Trong tay Vân Sơ chỉ còn giữ lại sổ cái.
Bận xong những việc này thì cũng đã tới giờ Quốc Tử Giám tan học, người còn chưa thấy đâu nhưng âm thanh của Sở Hoằng Du đã từ phía cách vách vọng tới.
“Mẫu thân, con về rồi!”
Vân Sơ vội vàng ra ngoài, ôm lấy tiểu gia hỏa đang chạy vọt tới chỗ nàng.
Tiểu gia hỏa ôm cổ Vân Sơ nói: “May là con trốn nhanh, bằng không đợi Thái Tử bá bá cùng nhị bá bá tới là con không thể chui qua cổng tò vò được.”
Vân Sơ quả thật nhìn thấy sau khi tiểu hài tử chạy sang đây thì Trình tổng quản đã cho người che cánh cổng kia kín mít, thì ra là Thái Tử và Cung Hi Vương tới.
Hai viện tử chỉ cách một bức tường, nàng lo lắng tiểu hài tử ầm ĩ bị người ta nghe thấy, vội vàng nắm tay đưa hai đứa nhỏ đến tiền viện.
Thái Tử và Cung Hi Vương bước vào viện, ngó trái ngó phải.
Viện tử này vô cùng thanh nhã nhưng chẳng hề xa hoa, thật sự là không xứng làm chỗ ở của Vương gia.
Hai người cau mày đi tới viện của Sở Dực, ý ghét bỏ trên mặt càng ngày càng rõ, chủ viện lại nằm trong góc tường thế này, thật là không ra gì, cũng không biết là tên nào thiết kế ra cái kiến trúc quỷ quái này.
“Thái Tử hoàng huynh, nhị hoàng huynh.” Sở Dực nằm trên giường không nhúc nhích: “Thái y dặn dò không được đứng dậy, thất lễ.”
Thái Tử gật đầu: “Nghe thái y nói suýt nữa là tim đệ đã bị đ.â.m thủng, nên nằm tĩnh dưỡng cho tốt, chỉ là viện tử này của đệ quá chật chội, không thích hợp dưỡng bệnh, đệ vẫn nên cúi đầu với phụ hoàng, dọn về vương phủ đi.”
Cung Hi Vương khuyên nhủ: “Tam đệ, vì một nữ nhân mà náo loạn thành như vậy, thật là không đáng.”
Sở Dực khàn giọng nói: “Ta cảm thấy đáng là đủ rồi.”
“Thật không ngờ, thì ra tam đệ lại là một kẻ si tình.” Thái Tử ra vẻ không thể nào hiểu được: “Sau này đệ sẽ hiểu, nữ nhân cũng như xiêm y vậy, dù bây giờ đệ yêu thích bao nhiêu thì sau này cũng sẽ nhớ thương y phục mới mẻ thôi.”
Sở Dực không nói lời nào.
Cung Hi Vương chậm rãi mở miệng: “Nếu tam đệ đã khăng khăng như thế, có lẽ phụ hoàng khả sẽ cho người g.i.ế.c c.h.ế.t ái nhân của đệ, nếu là như vậy, tam đệ cũng không chịu cúi đầu sao?”
Rốt cuộc cũng thấy vẻ mặt của Sở Dực thay đổi.
Cung Hi Vương mở quạt giấy trong tay, âm thầm nở nụ cười.
Vốn tưởng rằng tam đệ sẽ không bị thứ gì uy hiếp, mãi mà hắn ta vẫn chưa tìm được điểm đột phá, bây giờ điểm yếu này lại tự mình dâng tới miệng.
Nghe nói Ân tần tới cửa tìm vài lần cũng không bắt được nữ tử kia, không biết đã được giấu ở nơi nào...
Nếu nàng kia rơi vào tay hắn ta, hắn ta nhất định phải lợi dụng nữ tử này khiến Thái Tử và tam đệ trở thành tử địch... Trong lòng Cung Hi Vương hiện lên vô số ý niệm.
Thái Tử thiệt tình đề nghị nói: “Tam đệ, ta nghe nói trong dân gian có một vị Đinh tiên sinh đoán mệnh rất linh, không bằng đệ tìm Đinh tiên sinh tính nhân duyên đi, nếu đệ và người trong lòng là mệnh trung chú định, đệ náo loạn nữa cũng không sao, nếu là có duyên không phận, đệ cũng chỉ nên nháo tới đây thôi, đừng chọc giận phụ hoàng.”
Cung Hi Vương không nhịn được hỏi: “Linh như vậy thật sao?”
“Ta âm thầm tìm Đinh tiên sinh tính một quẻ.” Thái Tử khụ khụ nói: “Ta nhờ hắn tính xem đứa nhỏ trong bụng Thái Tử Phi là nam hay nữ.”
Mọi người đều biết dưới gối Thái Tử chỉ có ba vị thiên kim, đến nay còn chưa có trưởng tử, hiện tại, đây là vấn đề khiến Thái Tử đau đầu nhất.
Mà lúc này Thái Tử Phi đã mang thai hơn chín tháng, cũng không biết khi nào sẽ sinh.
Nhi tử do Thái Tử Phi sinh mới là đích trưởng tử chân chính, hắn ta đặc biệt coi trọng cái thai này nên đã âm thầm cải trang một phen, tốn hết ba ngàn lượng bạc để tính một quẻ.
Đinh tiên sinh nói đây là một nam hài.
Hắn ta còn tìm quốc sư tính một quẻ, quốc sư nói thiên cơ không thể tiết lộ.
Thái Tử đang suy nghĩ thì một thái giám đột nhiên chạy vào thông báo: “Điện hạ, Thái Tử Phi sắp sinh, điện hạ mau hồi cung!”
Thái Tử đột nhiên đứng dậy: “Hai người trò chuyện đi, ta đi trước!”
Lúc đi ra ngoài hắn ta còn vấp phải ngạch cửa, suýt nữa là té ngã, may mắn được tiểu thái giám đỡ lấy.
Cung Hi Vương cũng không có ở lâu, lúc gần đi còn nói: “Mỗi tháng mười hai hằng năm, đặc phái viên ngoại quốc sẽ đến ngoại giao, phụ hoàng có ý muốn mấy huynh đệ chúng ta chuẩn bị nghênh đón, đệ tĩnh dưỡng cho tốt đi, đừng để lỡ cơ hội lần này.”
Sở Dực nắn vuốt ngón tay.
Hắn từ bỏ cơ hội này vậy, nhường cho hai vị hoàng huynh biểu hiện nhiều một chút.
Sáng hôm sau, Vân Sơ nghe người ta nói Thái Tử Phi sinh được một nhi tử, chính là đích trưởng tử của Thái Tử, Hoàng Hậu vô cùng vui mừng, cả cung điện đều được ban thưởng.
Vân Sơ thật không ngờ trước khi Thái Tử Phi sinh, Thái Tử lại đi tìm Đinh Nhất Nguyên đoán mệnh, chính là tính xem thai này là nam hay nữ.
Hài tử nhà khác có thể là nàng không biết nhưng người có thân phận như Thái Tử, cả nước trên dưới có ai mà không biết Thái Tử có được đích trưởng tử vào lúc nào?
Lúc đó Thái Tử đã tặng cho Đinh Nhất Nguyên ba ngàn lượng bạc trắng.
Nhưng hài tử được toàn dân chú ý này hình như còn chẳng sống qua được năm tuổi thì đã c.h.ế.t trong trận cung đấu hỗn loạn của hoàng cung...
Cung đấu c.h.ế.t người, đoạt đích lại càng có nhiều người c.h.ế.t hơn.
Vân Sơ thở dài.
Nàng không có lựa chọn, Vân gia cũng không có lựa chọn, cứ như vậy bị cuốn vào cuộc phân tranh này.
Trường Sinh náo loạn đòi đi đút thuốc cho phụ vương, Vân Sơ chỉ có thể đi theo.
Cuối cùng đương nhiên là nàng tự tay đút từng muỗng thuốc cho Sở Dực.
Sở Dực vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian này.
Sau khi đút thuốc xong, Vân Sơ đang muốn đứng dậy đi thì Trình tổng quản đúng lúc xuất hiện: “Vân tiểu thư, lão nô vừa lúc bận việc, chuyện thay thuốc cho Vương gia chỉ có thể nhờ Vân tiểu thư.”
Trình tổng quản nói xong thì bế tiểu quận chúa rời đi.
Vân Sơ: “...”
Đút thuốc cũng thôi đi, còn nhờ nàng thay thuốc, có phải là quá đáng rồi không?
“Không làm phiền Vân tiểu thư.” Sở Dực ngồi dậy: “Ta tự làm là được.”
Hắn ra vẻ vô cùng suy yếu.
Vân Sơ lại mềm lòng.
Lúc trước nàng trúng độc ở ổ thổ phỉ, chính là nam nhân này kịp thời hút độc giúp nàng nên nàng mới không bị thương nghiêm trọng.
Bây giờ chỉ là thay thuốc mà thôi, sao nàng lại cố kỵ nhiều như vậy?
Hơn nữa bên cạnh Bình Tây Vương không có nha hoàn hầu hạ cũng là do nàng muốn ở cùng với bọn nhỏ, vì để tránh tai mắt nên viện tử này không có quá nhiều người.
Nàng bước lên cầm lấy lọ thuốc: “Vương gia, nằm xuống nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.