Nàng ấy vừa nói vừa quan sát hài tử trong lòng Vân Sơ, nàng ấy thầm nghĩ không biết đây là nữ nhi nhà ai mà lại thân mật với Sơ nhi như vậy.
Tạ gia cũng có một tiểu cô nương tầm tuổi này, chẳng lẽ là hài tử Tạ gia?
Nhưng dù đứa nhỏ này là ai thì cũng không phải chuyện mà một đường tỷ bà con xa như nàng ấy có thể quản.
Vân Thấm đưa Vân Sơ tới cổng lớn..
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một chiếc biển hiệu to tướng, được một tấm vải đỏ phủ lên.
Trước cửa tụ tập rất nhiều hài tử ăn mặc lam lũ, lớn nhất chừng mười tuổi, nhỏ nhất vẫn chỉ là một hài đồng được người của cô nhi viện bế bồng.
Những hài tử này đa số đều bị người nhà tàn nhẫn bỏ rơi.
Đa phần bọn nó đều là cô nhi phải đi ăn xin khắp nơi, sau khi nghe đến sự tồn tại của cô nhi viện thì đã hẹn nhau tới đây xem thử xem thế nào.
Vân Sơ đưa Trường Sinh cho Thính Tuyết ôm.
Hiện giờ tiểu cô nương đã quen thuộc với đám người Thính Tuyết, đổi người bế cũng không sao.
Vân Sơ bước lên bậc thang, đứng dưới biển hiệu, nhìn đám cô nhi lưu lạc không có nhà để về kia.
“Ta là Vân Sơ, có lẽ các ngươi cũng biết ta, nhưng chắc không biết ta từng trải qua chuyện gì.” Tiếng nàng ôn hòa như tiếng suối róc rách chảy xuôi bên tay: “Trong quá khứ, có lúc ta đã rơi vào bóng tối vô tận, là tiếng cười của hài tử kéo ta ra khỏi màn đêm, đối với ta mà nói, hài tử là sinh linh thuần khiết nhất trên thế gian này... Chắc là từ khi đó đã có một hạt giống chậm rãi nảy nầm trong lòng ta, ta muốn cứu giúp những hài tử không có nhà để về, muốn tạo ra một gia đình, một mái ấm cho bọn nó.”
Nàng duỗi tay kéo lụa đỏ, ba chữ Cô nhi viện lập tức hiện ra.
“Sau này, cô nhi viện chính là nhà của các ngươi.” Nàng cười nói: “Có lẽ các ngươi sẽ oán hận cuộc đời, có lẽ từng nghĩ sẽ từ bỏ mạng sống của mình, nhưng ta mong các ngươi tin tưởng mỗi người các ngươi đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian. Trước giờ các ngươi chỉ có một mình, bây giờ các ngươi chính là người một nhà... Dù là mùa đông có bao nhiêu giá rét thì chúng ta đều có thể chờ đón mùa xuân.”
Nàng vừa nói xong thì đám hài tử mặt đầy phòng bị đã dần dần dỡ bỏ cảnh giác, tò mò nhìn vào cửa.
Vân Sơ cong môi: “Hài tử quyết định ở lại đây thì tới chỗ này đăng ký tên, sau đó theo ta đi lãnh chăn và xiêm y, đừng làm chậm trễ giờ cơm.”
Ngoài những đứa nhỏ bị vứt bỏ là không biết lựa chọn thì những hài tử lớn hơn một chút đều đưa mắt nhìn nhau, do dự không biết nên làm gì.
“Sợ cái gì...” Một hài tử có vẻ lớn tuổi nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên, dù bọn họ có là người xấu thì cũng không bộc lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, chúng ta ít nhiều cũng kiếm được vài bữa cơm, còn có thể lấy được y phục chăn màn, thấy thế nào cũng là chúng ta lời to, đi đi đi, đi vào!”
Có hài tử lớn nhất dẫn đầu, những hài tử kia cũng lục tục theo sau.
Vân Thấm ngồi ngay cửa ra vào giúp bọn nó đăng ký: “Ngươi tên là gì, người ở đâu, tại sao lại một mình tới cô nhi viện... Không nhớ rõ cũng không sao, đăng ký chỉ là để tiện xử lý hộ tịch cho các ngươi thôi..”
Đám nhỏ điền xong thông tin thì theo Vân Sơ đi vào bên trong.
Vừa bước vào, đám hài tử đã cảm nhận được nơi này hoàn toàn khác mấy căn miếu nát kia, phòng ở là nhà mới, bàn ghế cũng mới, có thể nhìn thấy giường đệm chỉnh tề trong sương phòng.
“Nam hài nữ hài tách ra đứng.” Vân Sơ đứng đầu hàng nói: “Mỗi bên xếp thành một hàng.”
Lúc này, Trần Đức Phúc cho người đẩy mười mấy xe chăn và xiêm y vừa mới mua về tới.
Mùi hương của bông chui vào khoang mũi của bọn nhỏ, bọn nó lộ ra vẻ không thể nào tin nổi.
Số chăn mới này là cho bọn nó sao?
Hình như còn có một mùi hương khác vương trên chóp mũi, là mùi thịt!
Đám hài tử lập tức chảy nước miếng.
Từng lô chăn bông mới tinh được bày biện trước mặt bọn nhỏ.
Còn có y phục mới, không phải là loại mỏng manh một lớp vải mà là y phục mùa đông nhiều lớp được chần bông, thoạt nhìn rất dày dặn.
Mặc vào chắc chắn sẽ ấm áp.
Hai mắt của mấy chục hài tử lập tức phát sáng, hận không thể tiến lên sờ sờ.
Nhưng không có sự cho phép của Vân Sơ, bọn nó không dám động.
Vân Sơ hơi khom lưng, nhìn tiểu nữ nhi nói: “Trường Sinh, con đi phát thẻ bài này cho bọn họ đi.” Những thẻ bài này là thẻ gỗ, bên trên có một dãy số, tất cả đều được đặt vào rổ, nàng đưa chiếc rổ tới trước mặt Sở Trường Sinh.
Tiểu cô nương nhận rổ, tò mò cầm thẻ bài quan sát nhưng lại không dám đi chia thẻ bài cho đám hài tử.
Vân Sơ vô cùng kiên nhẫn nói: “Nếu không có thẻ bài thì những hài tử này sẽ không được lãnh chăn và y phục, Trường Sinh ngoan, giúp mẫu thân chia cho bọn họ được không?”
Tiểu cô nương mở to đôi mắt ngập nước, suy tư một hồi mới hiểu Vân Sơ đang nói gì.
Con bé ngẩng đầu nhìn mấy chục hài tử trước mắt, trong mắt bọn họ tràn ngập mong chờ.
Con bé có chút sợ hãi, chân nhỏ không tự chủ rụt về.
Vân Sơ nhẹ nhàng vỗ eo con bé, tiếp cho con bé một nguồn năng lượng vô hình.
Thính Tuyết nắm lấy tay nhỏ: “Nô tỳ đi cùng ngài.”
Có người đi cùng, tiểu cô nương to gan hơn một chút, thật cẩn thận đi đến trước mặt đứa bé đầu tiên, lấy một thẻ bài trong rổ đưa cho nam hài.
Nam hài đưa tay nhận lấy, không biết phải xưng hô với tiểu cô nương xinh đẹp này thế nào, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cảm tạ.”
Đây là lần đầu tiên Sở Trường Sinh tiếp xúc với người lạ.
Trong lòng con bé vô cùng sợ hãi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thính Tuyết.
Nhưng sau khi nghe thấy tiếng cảm tạ kia, bàn tay siết chặt của con bé cũng dần dần buông lỏng.
Con bé đột nhiên nhận ra nói chuyện với một người lạ cũng không phải là chuyện quá đáng sợ.
Nó lập tức đi đến trước mặt người thứ hai, cầm thẻ bài đưa qua.
Nam hai thứ hai cũng nói: “Cảm tạ.”
Môi Sở Trường Sinh mấp máy.
Vân Sơ có thể loáng thoáng nhìn ra con bé đang cười ngượng ngùng.
Nàng cũng không nhịn được cười rộ lên.
Nàng mở miệng: “Hài tử nào có thẻ bài rồi thì sang đây lãnh đồ, sau đó dựa vào số trên thẻ bài đi tìm vị trí giường đệm của mình...”
Bọn nhỏ từng bước từng bước xếp hàng lãnh y phục và chăn.
Đồ đông rất dày và nặng, mấy hài tử ba bốn tuổi căn bản là không ôm nổi, cũng may có người cầm giúp.
Hài tử lớn tuổi hơn một chút không nhịn được kéo dây cột chăn ra, duỗi tay sờ vào trong, mềm quá, thật thoải mái, thật ấm áp, đây mới là đồ đông chân chính!
Đám hài tử không nhịn được bung chăn ra sờ, sau đó lại phát hiện chăn bông trắng tinh đã bị đôi tay lấm lem của mình làm dơ, tức khắc đau lòng không thôi.
Còn có y phục, là hai bộ đồ đông rất dày, chỉ mới cầm trên tay là đã cảm giác được sự dày dặn của nó, mùa đông này sẽ không cần phải chịu lạnh nữa.
“Được rồi, mọi người theo ta đến sương phòng nào.” Vân Thấm dắt một đám hài tử đi về phía sương phognf: “Nam hài ở sườn đông, nữ hài ở sườn tây...”
Bọn nhỏ dựa theo bảng hướng dẫn, thuận lợi tìm được vị trí giường của mình.
Một phòng sẽ có sáu chiếc giường, sắp xếp theo kiểu ba giường đặt song song, trải chăn lên trên, một nệm, một giường được chuẩn bị xong xuôi, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Vân Thấm cười nói: “Mọi người rửa tay trước, thay y phục rồi tới đại sảnh dùng cơm.”
Bọn nhỏ vội vàng xếp hàng đi rửa tay, lúc đưa tay vào chậu, cả đám bọn nó đều sợ ngây người.
Là nước ấm.
Phải biết rằng bọn nó là cô nhi, ngày thường chỉ có thể uống nước lạnh, rửa tay tắm gội cũng chỉ là chạy ra bờ sông kỳ cọ một chút, nước ấm là một thứ hiếm có.
Ở nơi này lại được dùng nước ấm rửa tay.
Nhìn một chậu nước biến đen, bọn họ đều có chút thương tiếc, thật sự không dễ có được nước ấm mà.