Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 287:




“An ca nhi, con có biết Vũ di nương đi đâu không?” Nguyên thị ôm Tạ Thế Khang đi tới: “Ta nghe Doãn ca nhi nói Vũ di nương cả đêm không về.”
Tạ Thế Duy không biết từ đâu xông ra: “Tổ mẫu còn không biết nhỉ, đâu phải Vũ di nương mới không về nhà đêm hôm nay, đã mấy ngày rồi, nàng ta nửa đêm ra phủ, đến khi trời sắp sáng mới quay về...”
“Thế Duy!” Tạ Thế An ngắt lời Tạ Thế Duy: “Ít nói vài câu đi.”
Tạ Thế Duy lạnh lùng nói: “Đại ca, mỗi ngày sau khi Vũ di nương hồi phủ đều chạy tới Thanh Tùng Các trước tiên, ngươi có thể nói là nàng ta tới đó làm gì không?”
Sắc mặt của Tạ Thế An lập tức trở nên âm trầm: “Ngươi theo dõi ta?”
“Còn cần ta theo dõi sao, Tạ gia cũng chỉ có vài người.” Ánh mắt Tạ Thế Duy có chút tâm tối: “Hai người các ngươi đang âm mưu cái gì?”
“Hai huynh đệ các con đang náo loạn cái gì vậy?” Nguyên thị có chút khó hiểu: “Việc cấp bách nhất lúc này là phải tìm được Vũ di nương, Doãn ca nhi là mạng sống của nàng, nàng không thể nào rời phủ lâu như vậy vẫn chưa chịu về, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Một đám người đứng trong tiền viện Tạ gia nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thư đồng Tam Cửu đứng sau lưng Tạ Thế An vội vàng đi mở cửa.
Một bà tử xuất hiện trước cửa: “Xin hỏi đây là Tạ gia sao?”
Hiện tại Tạ Thế An chính là gia chủ duy nhất, hắn ta bước lên nói: “Đúng là Tạ gia, xin hỏi ngươi là người phương nào, có chuyện gì?”
“Ta là bà tử hầu hạ bên cạnh Hồ phu nhân Hồ gia.” Bà tử kia lạnh lùng nói: “Trong phủ các ngươi có một vị Vũ di nương đúng không?”
Tâm tình của Tạ Thế An lập tức rơi xuống vực sâu.
Người khác không biết mỗi tối Thính Vũ đi đâu nhưng hắn ta lại biết rõ ràng, chính hắn ta đã để lại cho Thính Vũ một tờ giấy, bảo Thính Vũ từ mình tới cửa.
Hồ đại nhân kia háo sắc nhưng lại sợ thê tử, vì thế nên hắn ta mới bảo Thính Vũ nghĩ cách bò lên giường ông ta, sau đó lại dùng điều này uy h.i.ế.p Hồ đại nhân đưa bạc.
Tối nào Thính Vũ cũng tới Hồ gia, lén lút hầu hạ Hồ đại nhân, lần nào Hồ đại nhân cũng cho Thính Vũ một số bạc, giao dịch này đã duy trì rất nhiều ngày, cũng nhờ vậy mà hắn ta đã kiếm được một số bạc lớn...
Nhưng hôm nay bà tử của Hồ phu nhân đã tìm tới cửa.
Hắn ta biết chuyện này đã bại lộ.
Không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy, hắn ta còn thiếu một chút bạc nữa mới mua được cửa hàng... Thính Vũ thật là không cẩn thận.
Nguyên thị nhanh chóng bước ra: “Đúng đúng đúng, Vũ di nương là người trong phủ bọn ta, cho hỏi nàng thế nào rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Ha hả!” Bà tử cười lạnh: “Vũ di nương trong phủ các ngươi thật là có phúc, được đại nhân nhà bọn ta coi trọng, sáng nay đã kính trà cho phu nhân nhà ta, sau này sẽ trở thành di nương của Hồ gia di, không biết giấy bán thân của Vũ di nương ở đâu?”
Bà tử lấy một tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra, là một trăm lượng bạc.
Nếu là trước đây, chút bạc này cũng chẳng là gì với Tạ gia nhưng Tạ gia bây giờ đến một văn tiền cũng hận không thể bẻ thành hai văn, một trăm lượng bạc là một con số rất lớn.
Nguyên thị mở to hai mắt nhìn: “Cái gì, ngươi nói bậy gì đó, Vũ di nương là người Tạ gia, sao có thể trở thành di nương Hồ gia...”
Nhưng bà ta còn chưa nói xong thì Tạ Thế Duy đã bước tới đoạt lấy một trăm lượng bạc, mở miệng nói: “Khế bán mình của Vũ di nương ở trong tráp của tổ mẫu, ta lập tức mang tới cho các ngươi.”
Nguyên thị còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì khế bán thân của Thính Vũ đã rơi vào tay bà tử kia.
“Cầm bạc thì giữ chặt cái miệng của mình, bằng không Hồ gia sẽ không để yên cho các ngươi.” Bà tử kia cũng lười nói thêm, lập tức xoay người rời đi.
Nguyên thị kéo Tạ Thế An không ngừng: “An ca nhi, rốt cuộc chuyện này là sao, chắc chắn là con biết nguyên nhân, con mau nói đi...”
Tạ Thế An bị lay đến mức nhức đầu.
Hắn ta cắn chặt môi.
Hồ phu nhân không phải là một đương gia chủ mẫu rộng lượng, nếu không Hồ đại nhân cũng không cần ra ngoài ăn vụng.
Người nhỏ mọn như Hồ phu nhân lại uống trà Thính Vũ kính, nạp Thính Vũ làm di nương, còn bỏ ra một trăm lượng để mua khế bán mình, như vậy chứng tỏ điều gì?
E là Thính Vũ...
Tạ Thế An lắc đầu gạt một tia thương hại nhỏ bé ra khỏi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm ngân phiếu một trăm lượng trong tay Tạ Thế Duy.
Nhà quan Tứ phẩm ở kinh thành nhiều như nêm, Tứ phẩm Hồ gia cũng không phải là một gia tộc quá nổi bật.
Trong hậu viện của một tòa tứ tiến viện, Thính Vũ quỳ dưới đất, một bà tử đang đứng trước mặt nàng ta, không ngừng bạt tai.
Hai mươi cái tát tay đáp xuống, mặt Thính Vũ lập tức sưng vù, khóe miệng cũng chảy máu, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Thấy Thính Vũ như vậy, cơn giận trong n.g.ự.c Hồ phu nhân vẫn chưa chịu tiêu tan. Di nương trong phủ này đều là nha hoàn hồi môn của bà ta, bà ta luôn tự cho rằng bản thân đã hoàn toàn khống chế được trượng phu, thật không ngờ đêm qua lại bắt quả tang tiện nhân này và trượng phu của bà ta đang lăn lộn trên giường.
Bà ta thấy phản ứng đầu tiên của trượng phu là bảo vệ tiện nhân này, sau đó mới bắt đầu giải thích với chính thê là bà ta.
Bà ta lập tức nhận ra tiện nhân này cũng có chút bản lĩnh, có thể làm lung lay trái tim của trượng phu.
Nếu bà ta trở mặt thì chỉ càng đẩy trượng phu ra xa, do đó bà ta chỉ đành chủ động mở miệng nạp tiện nhân này làm di nương.
Sau khi hỏi rõ thân phận của tiện nhân này, bà ta chỉ hận không thể bóp c.h.ế.t trượng phu của mình.
Nàng ta lại là di nương thủ tiết của Tạ gia, loại tiểu thiếp sa cơ thất thế như vậy mà trượng phu của bà ta cũng dám dính vào, nếu truyền ra ngoài thì danh dự của Hồ gia cũng mất hết, tiện nhân còn biết dùng chuyện này để moi bạc, nàng ta đáng chết!
Cũng may bà ta đã thu khế bán mình của nàng ta vào tay, dù đánh c.h.ế.t hay bán đi thì cũng chỉ cần một lời của bà ta.
Hồ phu nhân đứng lên: “Vũ di nương dĩ hạ phạm thượng, chống đối chủ mẫu, nhốt vào phòng chứa củi.”
Trước tiên cứ tra tấn nàng ta mấy ngày rồi xử lý sạch sẽ sau.
Đầu óc Thính Vũ choáng váng bị ném vào phòng củi.
Nàng ta nằm dưới đất hồi lâu mới dần dần hồi phục tinh thần.
Nàng ta không thể ngờ được bản thân lại thành di nương của Hồ gia... Tuy bây giờ hoàn cảnh của Hồ gia tốt hơn Tạ gia rất nhiều nhưng đây cũng không phải mong muốn của nàng ta.
Nàng ta chỉ muốn kiếm được một số bạc rồi quay về sống thật tốt với Doãn ca nhi, nhưng tại sao nàng ta lại trở thành di nương của Hồ gia chứ?
Ánh mắt Hồ phu nhân nhìn ta cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, nếu ở lại Hồ phủ, e là nàng ta sẽ không sống được lâu.
Thính Vũ rút trong phòng chứa củi cẩn thận ngẫm nghĩ.
Chuyện này đương nhiên cũng truyền tới tai Vân Sơ.
Vân Sơ lắc đầu.
Nàng đã cố ý cho người hỏi thăm tình huống của Hồ gia, Hồ phu nhân chính là cọp mẹ nổi tiếng của kinh thành, Hồ đại nhân từng mua một di nương về nhà, cuối cùng lại bị Hồ phu nhân tìm cớ đánh chết.
Từ đó về sau, Hồ đại nhân kia không dám tự nạp thiếp nữa.
Thính Vũ rơi vào tay Hồ phu nhân, chắc cũng không qua được mấy ngày.
Trời làm bậy thì còn có đường sống, tự mình làm bậy thì chỉ còn đường chết.
Vân Sơ nhanh chóng xử lý xong công việc hằng ngày rồi đi đọc sách cùng Trường Sinh.
Nàng đọc một câu, tiểu cô nương đọc một câu, mấy ngày nay cũng đã đọc gần hết Tam Tự Kinh.
Tuy Trường Sinh còn chưa nói được lưu loát nhưng cũng có thể đứt quãng đọc hết Tam Tự Kinh, đây đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi.
Một lúc sau Du ca nhi cũng tan học về nhà, thằng bé chơi đùa với muội muội một hồi, dùng bữa tối xong thì lại sang viện tử cách vách cùng phu tử đọc sách.
Vân Sơ bất đắc dĩ, sáng nay tiểu tử này còn tức giận vì chuyện tập võ, thật là một hài tử nóng nảy.
Lúc phu tử dạy học xong, Sở Hoằng Du vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vân Sơ đứng ngay cửa học đường.
Nó cố ý quay đầu sang chỗ khác không nhìn Vân Sơ.
“Du ca nhi, con nhìn xem đây là cái gì?”
Vân Sơ đặt một chiếc ấm sành nhỏ lên bàn học của thằng bé.
Tiểu gia hỏa cố gắng áp chế lòng hiếu kỳ không bước qua xem, ôm bả vai hừ mạnh.
Vân Sơ mở ấm sành, cố ý khoa trương nói: “Là một con dế mèn thật to, ai dà, chắc là Du ca nhi không thích đâu, ta mang tới chỗ Giang ca nhi thôi.”
“Ai nói con không thích!”
Tiểu gia hỏa lập tức xoay người, ôm ấm sành vào ngực, nó nhìn con dế mèn trong ấm, hai mắt lập tức sáng lấp lánh.
Vân Sơ ngồi bên cạnh thằng bé, dịu dàng nói: “Du ca nhi, nương đã nghĩ rồi, chờ con tròn sáu tuổi thì sẽ cho con cùng luyện võ, có được không?”
“Mẫu thân, ngài nói lời phải giữ lời!”
Sở Hoằng Du ngoéo tay với Vân Sơ, cơn giận cũng lập tức tiêu tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.