Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 297:




Ân tần vò chặt khăn tay.
Chính phi trắc phi của Thái Tử đều là quý nữ, chính phi của Cung Hi Vương cũng là đích trưởng nữ của Nhất phẩm Đại học sĩ, chỉ có mỗi Dực nhi của bà ấy là cái gì cũng không có.
Thật vất vả mới có một cửa hôn nhân môn đăng hộ đối bày ra trước mắt, Hoàng Hậu và Cung Hi Vương còn mở miệng ngăn cản, thật sự là rất quá đáng.
Thái Hậu thu hết biểu tình của đám người này vào trong đáy mắt, âm thầm nở nụ cười.
Bà ta chỉ nói một câu mà đã khiến ba phe đấu đá, tọa sơn quan hổ đấu, bà ta chỉ cần chờ làm ngư ông đắc lợi.
Hoàng đế chậm rãi mở miệng: “Dực nhi, con thấy thế nào?”
“Nhi thần có ý để lại vị trí Vương phi cho người trong lòng, nhưng ——” Sở Dực ngẩng đầu: “Nếu cưới công chúa Hồng Nam có thể khiến hai nước hòa hảo trăm năm, nhi thần nguyện ý buông tư tình nhi nữ, nhất quyết không phụ mối bang giao của hai nước.”
Sắc mặt Cung Hi Vương lập tức trầm xuống.
Dã tâm của lão tam thật là lớn!
Ân tần không thể nào tin nổi, sợ lại có biến cố xảy ra nên lập tức lên tiếng: “Hoàng Thượng, Dực nhi nguyện ý cưới công chúa Cổ Lệ, xin Hoàng Thượng tứ hôn!”
“Dực nhi nguyện ý nhưng còn công chúa Cổ Lệ bên kia nữa, còn phải chờ bổn cung tự mình hỏi một câu.” Hoàng Hậu đầy mặt tươi cười: “Nếu công chúa Cổ Lệ cũng gật đầu thì xem như chuyện này đã xong xuôi.”
Hoàng đế gật đầu: “Chỉ cần hai bên đều gật đầu, trẫm lập tức tứ hôn.”
Ông ta cũng hy vọng lão tam mau chóng tìm một Vương phi, yên bề gia thất, đừng có ngày nào cũng khiến người khác nhớ thương chuyện cả đời của hắn.
Ân tần nhẹ nhàng thở ra.
Trong yến hội khi nãy bà ấy đã thấy rất rõ ràng, công chúa Cổ Lệ luôn âm thầm đánh giá Dực nhi, chắc chắn là đã coi trọng Dực nhi.
Theo bà ấy thấy thì hôn sự này chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Rời khỏi Ngự Thư Phòng, Cung Hi Vương nhìn về phía Sở Dực nói: “Chúc mừng tam đệ, sắp được ôm mỹ nhân về nhà rồi.”
Khóe môi Sở Dực cong lên một độ cung: “Ngày mai Hồng Lư Tự sẽ sắp xếp cho sứ thần tham gia một buổi đá cầu giao hữu, mong nhị hoàng huynh hỗ trợ một chút, cho ta giành được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ.”
Hắn nói xong thì chắp tay rời đi, tấm lưng kia thoạt nhìn vô cùng khí phách hăng hái.
Sắc mặt Cung Hi Vương âm trầm như nước.
Nữ tử Hồng Nam thích người tập võ, lão tam hoàn toàn phù hợp với hình tượng ý trung nhân của công chúa Cổ Lệ, e rằng hôn sự này sẽ không xảy ra biến cố gì.
Hắn ta vừa suy nghĩ vừa rời cung.
Về tới phủ Cung Hi Vương, hắn ta gọi phụ tá tới, lạnh giọng mở miệng: “... Cứ như vậy, làm theo lời bổn vương nói.”
Dưới bầu trời này không có nữ tử nào cự tuyệt được một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Công chúa Cổ Lệ cũng chỉ là một nữ tử bình thường, ngày thường đi ra ngoài có hộ vệ, tới Đại Tấn rồi thì tất nhiên cũng có lúc sơ suất.
Nếu hắn ta từ trên trời giáng xuống cứu giúp công chúa ngay lúc nguy nan, chắc chắn có thể khiến công chúa thay đổi tâm ý.
Hơn nữa cũng cần phải tiết lộ nữ nhân của Sở Dực trước mặt công chúa, để công chúa biết được Sở Dực để ý người trong lòng kia tới nhường nào.
Làm được hai chuyện này, hắn ta không tin là hôn sự này còn có thể thành công.
Cung Hi Vương cười cười nói với ám vệ bên ngoài: “Ngươi làm việc chu đáo kín kẽ một chút, lập tức đi theo Sở Dực, hắn đã đồng ý cưới công chúa thì tối nay chắc chắn sẽ đi tìm người trong lòng kia để giải thích rõ ràng, ta thật sự rất muốn biết hắn giấu người trong lòng kia ở đâu.”
“Vâng!”
Một bóng đen biến mất trong góc tối.
Sở Dực và Ân tần nói chuyện một hồi mới rời cung, vừa ra khỏi cung, hắn đã cảm giác được có người đi theo.
Trình Tự đặt tay lên bội kiếm: “Vương gia, để thủ hạ ra mặt.”
“Là người của Sở Mặc.” Sở Dực mở miệng: “Nhị hoàng huynh này thật đúng là không cho ta nghỉ ngơi, nhanh như vậy đã ra chiêu.”
Hắn nhẹ nhàng cười: “Đi, về vương phủ.”
Trình Tự sửng sốt: “Về vương phủ làm gì?”
Sở Dực xoay người lên ngựa, hãn huyết bảo mã phi nhanh trên đường lớn, nửa đường còn dừng lại mua chút điểm tâm, cuối cùng mới dừng trước cửa phủ Bình Tây Vương.
Vương phủ vẫn còn rất nhiều hạ nhân, còn có những phủ binh từng bị đưa đi cũng được Hoàng Thượng trả về, thoạt nhìn vẫn náo nhiệt như xưa.
“Tham kiến Vương gia!” Phủ binh canh cửa thấy Vương gia trở về, đầu tiên là ngây người một chút, sau đó vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Sở Dực về vương phủ dạo một vòng rồi lại tới nhà kho tìm mấy món đồ mà nữ tử yêu thích, gói hết tất cả lại rồi quay về ngõ Ngọc Lâm.
Sau khi hắn bước vào căn viện tử mới kia, những chiếc đuôi phía sau mới biến mất.
Hắn một đường tới thẳng hậu viện, bước đến chỗ cổng tò vò, còn chưa đến gần thì đã nghe được một tràng cười nói vui vẻ.
“Phụ vương đã về rồi!”
Sở Hoằng Du vui vẻ hô lên, sau đó mở cổng kéo Sở Dực sang đó.
“Phụ vương, ngài mau đến xem!”
Tiểu gia hỏa kéo Sở Dực vào trong căn phòng khách ấm áp kia.
Vân Sơ giận đến tái mặt: “Du ca nhi, con không thể giữ bí mật giúp mẫu thân sao?”
Lại thấy tiểu tử này chớp mắt to nói: “Nhưng mà buồn cười quá, con rất muốn biết một người đặc biệt không thích cười như phụ vương có cảm thấy nó buồn cười không.”
Vân Sơ: “...”
Nhưng nàng không thấy buồn cười một chút nào cả.
Lòng hiếu kỳ của Sở Dực lập tức bị gợi lên: “Du ca nhi, rốt cuộc là chuyện gì mà buồn cười như thế?”
Sở Hoằng Du tháo giày, bò lên trường kỷ ấm áp, lấy cái rổ Vân Sơ giấu sau lưng ra, duỗi tay bắt lấy một chiếc túi thơm: “Ha ha ha, phụ vương ngài xem, đây là túi thơm tường vân mẫu thân thêu, cái này mà giống tường vân sao, thoạt nhìn chẳng khác gì hai chiếc bánh bao to.”
Sở Trường Sinh hùa theo nói: “Bánh bao, bánh bao thịt...”
Sở Hoằng Du nhìn thấy khóe môi của Sở Dực hiện ra một độ cong.
Thằng bé lập tức hô lên: “Trường Sinh, mau xem, phụ vương cũng cười, ha ha ha, phụ vương cũng cảm thấy thật buồn cười.”
Vân Sơ: “...”
Nàng không còn mặt mũi làm người nữa rồi. Thật là quá mất mặt mà.
Nàng đoạt lại chiếc túi thơm, loay hoay tìm kéo, chuẩn bị cắt cho nó nát bươm.
Một bàn tay duỗi tới cầm lấy chiếc túi thơm trước khi nàng kịp động kéo, hắn mở miệng nói: “Lúc nãy ta cười là vì cảm thấy chiếc túi thơm này thêu thật đẹp chứ không phải vì thấy nó giống bánh bao.”
Là vì hắn đoán được đây là túi thơm Vân Sơ chuẩn bị đưa cho hắn.
Tuy hình dạng tường vân này có chút kỳ quái nhưng đó là nàng đích thân thêu lên, cho nên đây chính là chiếc túi thơm đẹp nhất thế gian.
“Phụ vương, ngài đang an ủi mẫu thân đúng không?” Sở Hoằng Du bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật bướng bỉnh, vội vàng ôm lấy Vân Sơ: “Thực xin lỗi mẫu thân, thật ra... thật ra nhìn kỹ lại thì chiếc túi thơm này cũng xinh đẹp lắm.”
Vân Sơ nhanh chóng giấu cái túi thơm rồi đổi đề tài: “Phòng bếp đã chuẩn bị bữa tối rồi, Vương gia dùng bữa chưa, có muốn ở lại ăn cùng không?”
Sở Dực tất nhiên cầu mà không được.
Bọn hạ nhân mau chóng bưng thức ăn nóng hầm hập lên.
Bên trong phòng khách vốn dĩ đã được đốt lò than, cộng thêm hơi nóng của thức ăn càng khiến căn phòng trở nên ấm áp.
Thính Tuyết còn mang rượu trái cây lúc trước Vân Sơ nhưỡng lên, đặt trước mặt hai người bọn họ.
“Rượu này không tồi.” Sở Dực nâng chén rượu ngửi ngửi: “Nếu để thêm một thời gian nữa thì hương thơm của rượu sẽ càng nồng hơn.”
Vân Sơ cười nói: “Lần đầu tiên ủ rượu, quả thật là thiếu một chút hương vị, Vương gia uống tạm một chút, chờ đến đầu xuân, ta lại nhưỡng chút rượu hoa đào cho Vương gia nếm thử.”
Tiểu cô nương bỗng nhiên cầm chén rượu: “Con, con cũng muốn uống.”
“Tiểu hài tử không thể uống rượu.” Vân Sơ vội đoạt lấy chén rượu: “Sữa dê hương hoa quế này không tệ, con uống cái này đi.”
Tiểu cô nương cũng không phải người hay chấp nhất, lập tức bưng sữa dê lên uống.
Một bàn bốn người, hai đứa nhỏ uống sữa dê, hai người lớn uống rượu trái cây, không khí vô cùng hòa hợp.
“Tuyết rơi!” Sở Hoằng Du nhìn ra ngoài hưng phấn hô lên: “Phụ vương, mẫu thân, con và muội muội có thể ra ngoài chơi tuyết không?”
Đôi mắt của Sở Trường Sinh cũng tràn ngập chờ mong.
Trình Tự lập tức nói: “Vương gia và Vân tiểu thư cứ yên tâm, có ta cùng Thính Tuyết coi chừng, sẽ không để hai vị tiểu chủ tử bị lạnh đâu.”
Sở Hoằng Du lập tức mang giày chạy ra ngoài, tiểu cô nương cũng nhanh chóng chạy theo ca ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.