Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 300:




“Không vội.” Hoàng Hậu ôn thanh mở miệng: “Cũng còn mấy ngày nữa sứ thân mới lên đường về nước, công chúa có thể từ từ suy nghĩ.”
Trong lòng Ân tần vô cùng tức giận, đồng thời cũng rất khổ sở, khổ sở thay cho nhi tử của bà ấy.
Nếu hôn sự lần này không thành thì sau này Dực nhi càng khó gật đầu thành thân.
Chẳng lẽ Dực nhi phải cô độc cả đời sao?
Ân tần chậm rãi nói: “Công chúa Cổ Lệ, chỗ ta có mấy món điểm tâm rất ngon, đi, tới đó nếm thử.”
Bà ấy cố ý đưa công chúa tới bên cạnh Sở Dực.
Sở Dực bưng ly rượu: “Con nói với công chúa mấy câu, xin mẫu thân tránh mặt một chút.”
Ân tần thả lỏng tâm trạng, tiểu tử này còn biết thân cận với công chúa, xem ra còn có thể cứu vãn cuộc hôn nhân này.
Chờ Ân tần xoay người đi nơi khác, Sở Dực mới mở miệng nói: “Ta nhìn ra nếu không phải vì mối hữu hảo giữa hai nước thì công chúa cũng không nguyện ý ngồi đây nói chuyện với ta, đúng không?”
“Bình Tây Vương là người thông minh.” Cổ Lệ kiêu ngạo hất cằm: “Nếu ngươi là người trong lòng ta, ta cũng nguyện ý giúp ngươi dưỡng dục nhi nữ, tiếc rằng ngươi không phải.”
“Ta hiểu được.” Sở Dực gật đầu: “Ý của công chúa là Cung Hi Vương mới là người trong lòng của ngươi, vì vậy mà ngươi nguyện ý gả cho hắn làm trắc phi?”
Công chúa Cổ Lệ bỗng nhiên đỏ mặt.
Nàng ta có chút thẹn thùng cúi đầu.
Sở Dực cười nhạt: “Theo ta được biết, tình cảm giữa Cung Hi Vương và Vương phi cũng không mấy hòa thuận, nếu công chúa gả qua đó, biết đâu sẽ có ngày trở thành Vương phi cũng không chừng.”
Cổ Lệ đột nhiên ngẩng đầu: “Thật sao?”
Sở Dực gật đầu: “Công chúa thiên chân rất giống tiểu nữ nhi của ta, nếu có chỗ nào cần ta giúp đỡ, công chúa cứ việc mở miệng, giúp được ta sẽ giúp.”
“Không nhìn ra Bình Tây Vương lại hiểu lòng người như vậy.” Cổ Lệ tươi cười như hoa: “Cổ Lệ ta nhận người bằng hữu như ngươi.”
Nụ cười này bị Cung Hi Vương ngồi cách đó không xa trông thấy rõ ràng.
Hắn ta lạnh lùng uống một ngụm trà.
Lão tam trước giờ không để lộ vui buồn ra mặt, càng không biết lấy lòng một nữ tử, vì để nắm được binh quyền Hồng Nam mà đã làm tới bước này rồi.
Công chúa này cũng thật là ngu ngốc, lão tam mới nói mấy câu đã dỗ được nàng ta, nàng ta đã quên hắn có hài tử, cũng đã có người trong lòng rồi sao?
Lúc này, Sở Dực và công chúa Cổ Lệ tách ra, hắn đi tới chỗ Cung Hi Vương, sầu khổ nói: “Nhị hoàng huynh, uống một chén đi.”
Cung Hi Vương ra vẻ tươi cười: “Tam đệ sắp có chuyện tốt, sao lại không vui rồi?”
“Phụ hoàng cột hôn sự của ta vào chuyện quốc gia đại sự, vì Đại Tấn, ta không còn lựa chọn khác.” Sở Dực uống một chén rượu, thở dài: “Nhị hoàng huynh, ngươi nói nếu ta yêu cầu cho người trong lòng và công chúa Hồng Nam gả vào vương phủ trong cùng một ngày, phụ hoàng có đồng ý không?”
Con ngươi Cung Hi Vương lóe lên: “Công chúa Cổ Lệ là hòn ngọc quý trên tay quốc vương Hồng Nam, nếu phải vào cửa cùng ngày với nữ nhân khác, e là sẽ sinh ra bất mãn với Đại Tấn.”
“Cũng đúng.” Sở Dực cười khổ: “Cũng may người trong lòng của ta thông tình đạt lý, nguyện ý nhượng bộ, hy vọng phụ hoàng có thể bồi thường cho nàng ấy...”
Năm ngón tay của Cung Hi Vương siết chặt.
Phụ hoàng từ trước đến nay yêu thương lão tam, gần đây lão tam nhiều lần làm ra chuyện đại nghịch bất đạo nhưng phụ hoàng chỉ mắng vài câu, đánh mấy đại bản rồi cho qua.
Hiện giờ lão tam vì đại cục mà từ bỏ người trong lòng, chịu tủi thân cưới công chúa, không biết phụ hoàng sẽ đau lòng lão tam thế nào, tình cảm phụ tử tất nhiên sẽ thâm sâu hơn lễ quân thần...
Nếu nào một ngày nào đó Thái Tử ngã ngựa, phụ hoàng chắc chắn sẽ ưu tiên suy xét lão tam.
Sắc mặt Cung Hi Vương sa sầm.
Nếu việc lão tam cưới công chúa Cổ Lệ thành kết cục đã định, nếu vậy thì cứ khiến kết cục này thành tử cục, khiến lão tam hận phụ hoàng cả đời, tình cảm phụ tử tan vỡ thì khả năng kia cũng hoàn toàn bị dập tắt.
Bông tuyết trong suốt rơi lả tả. Ngoài sân đã đóng một tầng tuyết.
Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng chạp.
Đêm hai mươi ba năm năm trước, Vân Sơ vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết của đêm đó.
Nàng mang bụng lớn ra ngoài tản bộ, bỗng nhiên trời đổ cơn mưa, nàng vội vã trở về phòng thì trượt chân té ngã, động thai khí dẫn đến sinh non.
Lúc hài tử ra đời, trời đang mưa lại biến thành đổ tuyết, ngoài trời tuyết bay tán loạn còn nàng lại đổ mồ hôi đầm đìa trong phòng sinh.
Nàng thu đoản kiếm trở về phòng gọi hai đứa nhỏ rời giường: “Du ca nhi, Trường Sinh, hừng đông rồi, dậy thôi nào.”
Sở Hoằng Du bò ra khỏi ổ chăn, khi nhìn thấy ánh mặt trời sáng choang bên ngoài, thằng bé lập tức hoảng sợ: “Không xong không xong, muộn học rồi.”
Vân Sơ bật cười: “Nương làm chủ xin cho con nghỉ một ngày, hôm nay không cần tới Quốc Tử Giám.”
“Quá tốt rồi!” Tiểu gia hỏa nhảy cẫng lên, ngay sau lại run rẩy chui rúc vào chăn: “Mẫu thân, tại sao lại xin nghỉ, hôm nay có chuyện gì sao?”
“Hôm nay là sinh thần năm tuổi của con và Trường Sinh đó.” Vân Sơ điểm lên chóp mũi của hai đứa nhỏ: “Đây là lần đầu tiên mẫu thân cùng các con đón sinh thần, tất nhiên phải ở bên nhau cả ngày.”
Tiểu gia hỏa lắc đầu: “Nhưng sinh thần của con và muội muội là ngày mai mà.”
“Chính là hôm nay.”
Vân Sơ sờ đầu bọn nhỏ.
Hai đứa nhỏ bị Tạ Cảnh Ngọc ném trước cửa phủ Tuyên Võ hầu vào một ngày tuyết lớn như vậy, sau đó lại bị Tần Minh Hằng ném trên con đường mà Sở Dực nhất định phải đi qua.
Nàng cũng không dám tưởng tượng hài tử đã phải nằm dưới nền tuyết bao nhiêu lâu, chỉ cần nghĩ tới là tim lại đau như bị d.a.o cứa.
Cũng may mọi thứ đều đã qua, đã qua cả rồi, mẫu tử bọn họ đã được đoàn tụ.
Đã chịu hết cực khổ thì ngày tháng sau này sẽ chỉ còn ngọt ngào.
Vân Sơ mặc xiêm y cho hai đứa nhỏ rồi cười nói: “Sáng nay chúng ta về Vân gia, cùng ngoại bà đón sinh thần, buổi chiều quay về đón cùng phụ vương các con, có được không?”
Hai tiểu gia hỏa vội vàng gật đầu liên tục.
Hai tòa phủ đệ tuy gần nhưng thời tiết thật sự quá lạnh, mẫu tử ba người vẫn quyết định ngồi xe ngựa, chỉ một lúc là tới cổng lớn Vân gia.
Nàng ôm tiểu nữ nhi trong tay, dùng áo choàng quấn chặt, một tay khác dắt nhi tử.
“Mau, Du ca nhi, để ngoại bà bế con nào.”
Lâm thị mang theo gương mặt ngập tràn yêu thương bước ra, đưa tay bế Sở Hoằng Du.
Vân Chấn Giang đi bên cạnh nhếch môi nói: “Nam tử hán đại trượng phu mà còn để người ta bế đi, xấu hổ không xấu hổ.”
“Lêu lêu lêu...” Sở Hoằng Du le lưỡi làm mặt quỷ: “Ngoại bà thích ôm ta, không thích ôm ngươi, hì hì hì, tức c.h.ế.t ngươi.”
Vân Chấn Giang: “...”
Từ khi có hai tiểu gia hỏa này, cô cô không thích nó nữa, bây giờ tổ mẫu cũng không thương nó, cha nương nó còn chuẩn bị thật nhiều lễ vật cho hai tiểu gia hỏa này.
Nó tức giận lắm đó.
Vân Sơ đặt tiểu nữ nhi lên giường, duỗi tay kéo chất nhi đến bên cạnh: “Giang ca nhi, con đoán xem cô cô mang thứ tốt gì đến cho con?”
Vân Chấn Giang lập tức mở to hai mắt: “Là cái gì?”
“Xem này, là một thanh kiếm.” Vân Sơ nhận đồ vật từ tay Thính Tuyết: “Cô cô biết con thích giơ đao múa kiếm, trước nay người nhà không cho con tiếp xúc với mấy thứ này, nhưng sau này không cần như thế nữa, con thích học gì thì cứ học.”
Trước kia Vân gia sợ công cao chấn chủ, từ thế hệ của đại ca nàng đã không cho phép hậu nhân đụng vào nghề võ.
Nhưng bây giờ không cần quan tâm tới những chuyện này nữa.
Giang ca nhi thích đọc sách thì đọc sách, thích học võ thì học võ, không nên đè nén thiên tính của hài tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.