Ánh mắt Sở Dực chợt lóe.
Xem ra nhị ca kia của hắn thật đúng là biết đủ âm mưu thủ đoạn của người đọc sách, nếu không tra ra chuyện gì, hắn chắc chắn sẽ thống hận Hoàng Thượng.
Nếu sự tình bại lộ thì cứ giá họa chuyện này lên đầu Đông Cung.
Thế nào thì nhị ca cũng không lỗ được.
Nhưng nhị ca lại quên một câu, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau.
Lúc này, Trình Tự ở bên ngoài vội vàng tiến vào: “Có bá tánh nhìn thấy khoảng một canh giờ trước, có một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi kinh thành, người bên trong xe ngựa hẳn là Liễu tiểu thư!”
Sở Dực vội vàng bò dậy, xoay người chạy như ăn cướp, Trình Tự vội vàng theo sát.
Hoàng đế trầm mặc nói: “Đưa theo một trăm Ngự Lâm Quân!”
Hoàng Hậu mở miệng: “Có thể là nông nữ kia biết Dực nhi sắp nghênh thú công chúa, tự biết bản thân vô vọng nên mới tự biên tự diễn vở tuồng này.”
“Nếu đúng là như vậy thì không thể giữ lại nữ tử kia.” Sắc mặt hoàng đế vô cùng khó coi, nữ tử tâm cơ như vậy quả thật rất phiền phức, còn chưa trở thành nữ nhân của lão tam đã dám náo loạn như vậy, sau này vào cửa còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện xấu.
Náo loạn một hồi cũng đã qua nửa đêm.
Hoàng đế đã rất buồn ngủ nhưng không thể nào ngủ được, không biết đã qua bao lâu, ông ta vừa mới chợp mắt được một lúc thì đã nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài vọng vào.
Vốn tưởng rằng đã tới giờ thượng triều, ai ngờ lại thấy Sở Dực quay lại.
Lần này, hoàng đế rõ ràng nghe ra sự bi thương trong giọng nói của đứa nhi tử này.
Ông ta đè huyệt Thái Dương, ngồi dậy, đi ra bên ngoài.
Thủ lĩnh Ngự Lâm Quân bước lên trước, nhỏ giọng bẩm báo: “Lúc Vương gia đuổi tới nơi thì vị Liễu tiểu thư kia đã tắt thở rồi...”
Hoàng đế sửng sốt.
Hoàng Hậu nói là nàng kia tự biên tự diễn, ông ta cũng nghĩ là như thế.
Sao lại c.h.ế.t rồi?
Chẳng lẽ là do kẻ khác gây ra thật?
“Phụ hoàng...” Sở Dực nhỏ giọng, bóng lưng run rẩy cứ như đang đè nén tiếng khóc thút thít, ngữ khí của hắn lộ ra vẻ đau đớn như bị d.a.o cứa: “Xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần!”
Hoàng đế là một người đa tình, không hiểu được tại sao nhi tử của mình lại vì một nữ nhân mà sa sút tinh thần như vậy.
May mắn nữ nhân c.h.ế.t rồi, bằng không Sở Dực chắc chắn sẽ vì nữ tử này mà làm ra nhiều chuyện hoang đường hơn.
Ông ta bước lên đỡ Sở Dực: “Yên tâm, trẫm sẽ cho người tra rõ chuyện này!”
Sở Dực ngẩng đầu, hoàng đế nhìn thấy tơ m.á.u ngập tràn trong đôi mắt luôn luôn thanh triệt của nhi tử, gân xanh nổi lên hai bên khóe môi, cả người trông vô cùng tiều tụy bi thương.
“Nàng bị người ta đưa tới một thôn trang hoang phế...” Sở Dực khàn giọng mở miệng: “Nhi thần đã cho người điều tra, thôn trang kia là đất tổ của Quế gia.”
Hoàng đế biến sắc.
Quế gia là nhà mẹ đẻ của Huệ phi, Quế đại nhân là thân cữu cữu của lão nhị.
Quế gia nhúng tay vào chuyện này sao?
Nhưng Ngự Lâm Quân nói đêm qua người Công Tôn gia cũng xuất hiện xung quanh phủ Bình Tây Vương, rốt cuộc chuyện này là Hoàng Hậu hay Huệ phi làm ra?
Hay là cả hai cùng liên thủ?
Tại sao phải ra tay với một nông nữ?
Mục đích là gì? “Phụ hoàng, nếu chuyện là do nhị hoàng huynh gây ra thì đó chính là âm mưu khơi mào mâu thuẫn giữa Thái Tử hoàng huynh và nhi thần.” Sở Dực gằn từng chữ một: “Nếu việc là Hoàng Hậu gây ra thì chính là muốn khiến nhi thần và nhị hoàng huynh như nước với lửa... Nhi thần chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngồi lên vị trí của phụ hoàng, nhưng Hoàng Hậu và nhị hoàng huynh lại xem nhi thần như quân cờ, còn hại c.h.ế.t một mạng người vô tội, phụ hoàng, nhi thần cái gì cũng không cần, chỉ mong có thể đòi lại công đạo cho người trong lòng!”
Hôm nay không khí lúc lâm triều có chút lạnh lẽo.
Một số đại thần tin tức linh thông đã sớm biết được chuyện xảy ra trong cung tối qua, một đám đều giữ mồm giữ miệng, không dám khải tấu lung tung.
Thật vất vả ngao mới đến lúc hạ triều, mọi người vội vã tan đi.
“Lão nhị, ngươi ở lại!”
Hoàng đế lạnh giọng mở miệng, ngữ khí như mũi băng b.ắ.n về phía ấn đường của Cung Hi Vương.
Hắn ta không nhịn được siết chặt nắm tay.
Chuyện đêm qua hắn ta làm vô cùng cẩn thận, cho dù tra thế nào cũng không tra được tới chỗ hắn ta.
Cho dù có tìm được ra gì đó thì mọi manh mối đều chỉ về phía Công Tôn gia.
Nghĩ đến đây, Cung Hi Vương cũng an tâm hơn một chút.
Hắn ta theo hoàng đế đi tới Ngự Thư Phòng.
Hoàng Hậu và Thái Tử cũng ở đó, còn có cả Sở Dực, Cao công công đóng cửa lại rồi lui xuống.
“Chuyện đêm qua hẳn các ngươi đã biết rồi phải không.” Hoàng đế ngồi trên long ỷ, biểu tình khó lường: “Không cần trẫm nói lại nữa chứ.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp vừa hỏi chất nhi, đêm qua hắn đến trại ngựa nên mới đi ngang qua phủ Bình Tây Vương, ngoài ra không làm chuyện gì khác cả.” Hoàng Hậu chậm rãi mở miệng nói: “Thần thiếp nghĩ có khi nào là công chúa Cổ Lệ biết đến sự tồn tại của nữ tử này nên mới muốn xử lý nàng ta trước đại hôn hay không?”
Thái Tử nhanh chóng lắc đầu: “Hôm qua ta và ca ca của công chúa Cổ Lệ đi đánh mã cầu, vương tử nói công chúa Cổ Lệ không thích lão tam, sao có thể sẽ vì lão tam mà động thủ g.i.ế.c người ở kinh đô Đại Tấn được.”
Hoàng Hậu chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn về phía nhi tử.
Hiện giờ tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Công Tôn gia, vì vậy nên bà ta cần phải tìm ra kẻ tình nghi thứ hai, nếu không mẫu tử bọn họ sẽ bị vướng vào vòng lẩn quẩn này.
Cung Hi Vương ngẩng đầu nói: “Nhi thần nhớ rõ trong cung yến lần trước, tam đệ đã đá Công Tôn đại nhân bị thương để giải cứu Vân tiểu thư, có khi nào là Công Tôn đại nhân ghi hận trong lòng nên mới trả thù tam đệ?”
Hắn ta nói vậy khiến Hoàng Hậu vô cùng sửng sốt.
Chất nhi kia của bà ta mặt nào cũng tạm được, chỉ có vừa nhìn thấy mỹ nhân là không chịu nổi, Sở Dực ngăn cản hắn ta thân cận Vân Sơ, rất có khả năng hắn ta sẽ trả thù Sở Dực, đương nhiên cũng không dám nói rõ ràng với bà ta... chẳng lẽ...
Dù đó có là sự thật thì bà ta cũng không thể nào thừa nhận.
Bà ta lật lọng hỏi: “Nghe nói Liễu tiểu thư bị đưa tới mảnh đất của tổ tiên Quế gia, Mặc nhi thấy thế nào”
Cung Hi Vương Sở Mặc khó mà tin nổi: “Miếng đất kia mấy trăm năm trước có thể là đất của Quế gia, nhưng đã sớm bán đi rồi, không liên quan gì tới Quế gia nữa.”
Nói như bà ta thì chắc hơn phân nửa đất đai ở kinh thành này đều thuộc về Quế gia, bởi vì từ trăm năm trước Quế gia đã là đại địa chủ nổi tiếng khắp kinh thành, sau này bước lên quan trường nên mới dần bán hết số ruộng đất kia...
“Mẫu hậu có Công Tôn gia, nhị hoàng huynh có Quế gia, mà ta, cái gì cũng không có.” Sở Dực gợi lên một nụ cười khổ: “Ân gia vô năng, nhi thần cũng chẳng ra gì, không bảo vệ được nữ nhân của mình, không trách mẫu hậu, không trách nhị hoàng huynh, là ta quá vô dụng, là ta có lỗi với nàng...”
Hoàng đế lập tức trầm mặc.
Ông ta đã cho Ngự Lâm Quân tra cả một đêm, đến bây giờ vẫn chưa tìm được chứng cứ rõ ràng.
Chuyện này hiển nhiên không phải do Hoàng Hậu làm thì là lão nhị làm, dù là không tra ra được gì thì ông ta cũng phải cho lão tam một câu trả lời thỏa đáng.
Hiện giờ lão tam có vẻ đang rất yếu thế.
Ngoại tổ Ân gia chỉ là một tiểu quan Ngũ phẩm, chẳng có cảm giác tồn tại gì lúc thượng triều, so với nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu và nhà mẹ đẻ của Huệ phi thì kém xa.
Hơn nữa xuất thân của Thái Tử Phi và hai vị trắc phi của Đông Cung Thái Tử đều không thấp, Cung Hi Vương phi cũng là nữ nhi của Đại học sĩ, trong khi đó Sở Dực lại không có gì.
“Không cần giảo biện nữa.” Hoàng đế lạnh lùng vỗ bàn: “Hoàng Hậu thất trách, phạt nửa năm tiền tiêu hàng tháng.”
Hoàng Hậu không thể tin nổi: “Hoàng Thượng, thần thiếp...”