Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 306:




“Du ca nhi, Trường Sinh, nghe thấy chưa, phụ vương đã đồng ý sẽ tìm một mẫu thân khác cho các con rồi.” Bà ấy ôn nhu nói: “Yên tâm, mẫu thân này chắc chắn sẽ đối xử tốt với các con, đừng khóc, ngoan.”
Sở Hoằng Du khụt khịt mũi mở miệng nói: “Chọn ai cũng được, miễn là con và muội muội đều thích là được sao?”
Ân phi không dám tiếp lời này, bèn nhìn về phía người ngồi trên long ỷ.
Hoàng đế gõ gõ mặt bàn.
Nếu nàng kia xuất thân huân quý thì cũng vừa lúc trở thành trợ lực cho lão tam.
Nếu xuất thân quá thấp... nhưng có thấp thế nào thì vẫn tốt hơn một nông nữ.
“Là ai cũng được.” Hoàng đế lấy hai khối ngọc trong khay đưa cho hai đứa nhỏ: “Mấy ngày nữa hoàng cung sẽ tổ chức tiệc trừ tịch, các con muốn nữ tử nào làm mẫu thân thì cứ việc đưa ngọc bội cho nàng, hoàng tổ phụ sẽ tứ hôn cho phụ vương các con và nữ tử đó.”
Chỉ có gia quyến của quan viên từ Ngũ phẩm trở lên mới được phép tham gia yến hội cung đình, nói cách khác, dù hai đứa nhỏ chọn thế nào thì xuất thân của nàng kia ít nhất cũng là từ nhà Ngũ phẩm.
Tuy nữ nhi nhà Ngũ phẩm cũng không xứng với vị trí Vương phi nhưng chỉ cần hai đứa nhỏ thích, lui một bước cũng không sao.
Trong lòng Ân phi cũng nghĩ như vậy, dù thế nào thì vẫn tốt hơn chọn một nông nữ.
Sở Hoằng Du nắm ngọc bội, vươn đầu ngón tay: “Hoàng tổ phụ nói phải giữ lời, chúng ta ngoéo tay.”
Hoàng đế sợ tiểu tử này lại khóc nên cố gắng áp chế tính tình, vươn ngón tay móc ngoéo với thằng bé.
Sở Trường Sinh cũng vươn ngón tay ngoéo tay với hoàng đế.
Chuyện này cứ được quyết định như thế.
Sở Dực để hai đứa nhỏ lại hoàng cung rồi tức tốc giục ngựa về phủ.
Hắn xuyên qua cổng tò vò tới viện tử của Vân Sơ, Thính Tuyết vào trong thông báo rồi để hắn đi vào.
“Sơ nhi!”
Sở Dực đi vào.
Vân Sơ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn: “Vương gia, ngồi đi.”
“Không phải đã nói phải gọi ta là Dực lang sao?” Sở Dực đi về phía nàng: “Mọi người đều gọi ta là Vương gia, ta hy vọng nàng không giống những người khác.”
Vân Sơ trầm mặc một chút rồi nói: “Vậy ta gọi chàng là Sở Dực được không?”
Hẳn là không có ai gọi thẳng tên của hắn đâu.
“Được.” Sở Dực ngồi đối diện nàng, im lặng một lúc rồi mở miệng: “Khiến nàng thiệt thòi rồi.”
Hắn không thể nào quang minh chính đại hỏi cưới nàng.
Hắn không có cách nào tuyên bố cho mọi người biết tình ý hắn dành cho nàng.
Hắn không thể nói với người khác nàng chính là người độc nhất vô nhị trong lòng hắn.
“Không thiệt thòi.” Vân Sơ cong môi: “Ta biết chàng đang bảo hộ ta.”
Nếu hắn nói với Ân phi hắn muốn nghênh thú nàng thì nàng chắc chắn sẽ bị Ân phi xét nét, bị làm khó dễ, bị khinh thường, bị lập uy... sẽ mang tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.
“Phụ hoàng sẽ tứ hôn ở tiệc trừ tịch.” Sở Dực bình tĩnh nhìn nàng: “Nhanh thôi, ta sẽ có thể cưới nàng về làm thê tử của ta.”
Ánh mắt của hắn quá mức nồng cháy khiến toàn thân Vân Sơ không được tự nhiên.
Nàng nghĩ tới nụ hôn ngày hôm đó, thật là khiến đầu óc người ta mê man.
Nàng sợ mọi chuyện sẽ mất khống chế, lập tức đứng lên: “Hình như mai bên ngoài đã nở rồi, vừa lúc chiết một cành cắm bình hoa.”
Sở Dực cầm lấy áo choàng phủ lên người nàng, cùng nàng đi ra ngoài.
Trong viện chỉ có mấy cây mai đón gió đông nở rộ, hương thơm thanh nhã phảng phất, vô cùng mỹ lệ.
Sở Dực duỗi tay, ngắt cành hồng mai ở chỗ cao nhất đặt vào tay Vân Sơ. Mặt người ánh lên sắc hồng của hoa mai khiến người ta động tâm.
Đã gần tới thời điểm cuối năm nên ai nấy đều bận rộn.
Vân Sơ ngày ngày quay cuồng với một đống việc vặt, rất nhanh đã đến ngày ba mươi tháng chạp.
Nhiều năm qua, mỗi năm vào ngày này Vân gia đều phải tiến cung tham gia tiệc trừ tịch, vì thế bữa cơm đoàn viên của Vân gia trước giờ đều được chuẩn bị vào chính ngọ.
Vân Sơ mặc áo choàng, đạp tuyết tới trước cửa Vân gia.
Có nhiều tộc nhân đã tới từ sớm, vây thành tốp năm tốp ba nói chuyện trong đại sảnh, vì tiết trời quá lạnh nên Vân lão tướng quân cáo ốm không tham dự.
Trong đại sảnh đã bày rất nhiều bàn tiệc, nam nhân nữ nhân cùng hài tử đều tự tìm vị trí của mình.
Tuy rằng Vân gia xảy ra chuyện, gia chủ sinh tử chưa rõ nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa chính thức tước bỏ phong hào Trụ Quốc đại tướng quân, do đó mọi người vẫn xem như bình thản.
“Vân gia chúng ta được tổ tông phù hộ, gia chủ chắc chắn có thể gặp dữ hóa lành.” Tộc lão lớn tuổi nhất tộc nâng ly nói: “Chỉ cần người Vân gia đoàn kết một lòng thì chắc chắn sẽ vượt qua được cửa ải này, nào, cùng nhau uống một chén.”
Mọi người cùng nâng ly.
Khi tất cả đã ngồi xuống, Vân Trạch nhướng mày nhìn về phía Vân Nhuận, thản nhiên mở miệng nói: “Nhuận đường huynh gần đây đang bận rộn gì vậy?”
Vân Nhuận văn nhã lễ độ mở miệng: “Chỉ là ngày ngày thượng triều thôi.”
“Nghe nói mấy ngày nay Nhuận đường huynh thường xuyên qua lại với trưởng tử Công Tôn gia Công Tôn Ninh.” Vân Trạch cười như không cười: “Có thể nói cho mọi người ở đây biết là có chuyện gì không?”
Sắc mặt Vân Nhuận cứng đờ.
Hắn ta và Công Tôn Ninh từng bí mật gặp nhau hai lần, tại sao Vân Trạch lại biết được vậy?
Hắn ta mím môi nói: “Vân Trạch, tuy ngươi là đích trưởng tử dòng chính Vân gia nhưng cũng đâu có quyền theo dõi những người khác ở Vân gia?”
“Ta cũng không cần phải theo dõi người.” Biểu cảm trên mặt Vân Trạch dần trở nên lạnh lẽo: “Là Công Tôn Ninh lén nói với người khác Vân gia đã đồng ý gả đích trưởng nữ dòng chính của Vân gia cho hắn ta tục huyền, chẳng lẽ không phải Nhuận đường huynh đồng ý với hắn ta sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của tất cả người Vân gia đều thay đổi.
Trong cung yến lần trước, Công Tôn Ninh đùa giỡn Vân Sơ không thành, Hoàng Thượng cũng vì thế mà phong cho Vân Sơ làm Ngũ phẩm Nghi nhân, người trong kinh thành ai cũng biết chuyện này.
Hành động của Công Tôn Ninh chẳng khác gì cưỡi lên đầu Vân gia làm xằng làm bậy.
Người Vân gia không nên lui tới hay dính líu gì với loại người như vậy.
Vân Nhuận đồng ý gả Vân Sơ cho Công Tôn Ninh thật sao?
Người Vân gia lập tức sôi trào.
“Ngươi lấy tư cách gì mà đáp ứng chuyện này?”
“Cho dù là Vân Trạch thì cũng không có tư cách nhúng tay vào hôn sự của Vân Sơ.”
“Ngươi rốt cuộc đang mưu đồ cái gì?”
Những lời chỉ trích liên tục đập vào mặt, Vân Nhuận đột nhiên đứng lên giải thích: “Ta không có làm chuyện như vậy, ta không có!”
Lâm thị lạnh lùng nói: “Vậy ngươi nói xem ngươi đi gặp Công Tôn Ninh làm gì?”
“Là Công Tôn Ninh tự tìm tới ta.” Vân Nhuận gian nan mở miệng: “Hắn ta nói hắn ta ái mộ Vân Sơ đã lâu, hy vọng ta thuyết phục bá mẫu gả Vân Sơ cho hắn ta nhưng ta đã từ chối!”
“Tại sao hắn ta lại tìm ngươi mà không tìm những người khác?” Liễu Thiên Thiên chậm rãi nói: “Hơn nữa tại sao cứ mãi tìm tới Nhuận đường huynh, hắn ta dựa vào đâu mà cho rằng Nhuận đường huynh sẽ đáp ứng chuyện này?”
Vân Nhuận trầm mặc.
Là vì hắn ta muốn âm thầm tác động, muốn giúp những người Vân gia khác phục nguyên chức, hắn ta muốn người trong tộc nhìn thấy năng lực của mình, muốn cho mọi người biết hắn ta ưu tú hơn Vân Trạch.
Hắn ta có sở cầu nên Công Tôn Ninh mới đến tìm hắn ta trao đổi điều kiện.
Hắn ta biết rất rõ Vân Sơ không thể nào gả đến Công Tôn gia nhưng hắn ta vẫn không từ chối thẳng mặt, thay vào đó là cố ý hớ Công Tôn Ninh, dùng chuyện này để bắt chẹt...
Ai ngờ vừa gặp được hai lần thì đã bị Vân Trạch phát hiện, hơn nữa còn chất vấn hắn ta trong bữa tiệc đoàn viên thế này, khiến hắn ta không xuống đài được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.