Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 307:




“Chuyện này chỉ là hiểu lầm.” Vân tam thẩm bước ra: “Công Tôn Ninh muốn mượn tay Vân Nhuận để hủy hoại thanh danh của Vân Sơ, muốn cho Vân Sơ bước vào đường cùng, chỉ có thể gả cho hắn ta. Chuyện này xác thật là Vân Nhuận sai, là hắn tạo điều kiện cho Công Tôn Ninh nói bậy, Vân Nhuận, con còn thất thần làm gì, mau xin lỗi bá mẫu và Vân Sơ.”
Vân Nhuận rót ly trà, bước lên trước đưa cho Lâm thị: “Đại bá mẫu, ta sai rồi, sau này ta sẽ không gặp Công Tôn Ninh nữa.”
Sau đó lại nhìn về phía Vân Sơ: “Là đường huynh không nghĩ đến thanh danh của ngươi, thực xin lỗi.”
Vân tam thẩm cười hoà giải: “Nhuận nhi đã xin lỗi rồi, xem như bỏ qua chuyện này đi, ha ha, mọi người tiếp tục ăn tiếp tục uống, đừng vì chuyện nhỏ này mà không vui.”
Bà ta nói xong thì trực tiếp túm Vân Nhuận kéo ra ngoài cửa, vẻ tươi cười trên mặt lập tức biến mất sạch sẽ, bà ta bắt đầu cuốn tay áo đánh người: “Lúc nãy nhiều người như vậy nên ta mới giữ thể diện cho con, con nói xem con đã lớn như vậy rồi, đã gần ba mươi mà còn làm ra chuyện hoang đường như vậy!”
Vân Nhuận chỉ có thể ôm đầu trốn tránh.
“Ta biết con muốn bò lên trên, biết con muốn trở thành tộc trưởng Vân gia, con muốn tranh với người nhà thế nào cũng được, sao lại kéo người ngoài vào đây? Công Tôn gia là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, con muốn Hoàng Hậu chê cười Vân gia sao? Tuy bây giờ Vân gia gặp chuyện nhưng cũng đã sừng sững ở kinh thành hai trăm năm, nhiều hơn Công Tôn gia tận năm sáu mươi năm, há có thể để Công Tôn gia chế giễu?”
“Lão nương nói con biết, người sống trên đời phải tranh đua, nhưng cũng không thể mất đi phẩm giá!”
Vân Nhuận liên tục gật đầu: “Nương, con biết, con biết rồi mà!”
Hắn ta vừa ngẩng đầu thì đã thấy hai huynh muội Vân Sơ cùng Vân Trạch đứng trên hành lang, hắn ta lập tức đứng thẳng người, sợ người ta thấy bản thân mình chật vật.
“Ha ha!” Vân tam thẩm cười gượng: “Trên người hắn có muỗi, ta cho đuổi cho hắn thôi.”
Bà ta nói xong thì lôi Vân Nhuận vào nhà, nhỏ giọng nói tiếp: “Con uống chút rượu với nhóm tộc lão, tạo dựng quan hệ, chèn ép Vân Trạch...”
Vân Trạch nhìn về phía Vân Sơ: “Sơ nhi, muội thấy thế nào?”
“Nhuận đường huynh chỉ là muốn ganh đua cao thấp với đại ca nên mới chơi xấu.” Vân Sơ cười mở miệng: “Tam thẩm ngày thường thích các kiểu luồn cúi, ta không ngờ bà ta lại biết nhìn đại cục như vậy, có mẫu thân như thế, hài tử cũng không đến nỗi nào đâu, nhưng vẫn phải coi chừng mới được.”
Vân Trạch gật đầu.
Gần đây hắn giúp Vân Sơ xây dựng mạng lưới tình báo nên mới biết hành động của Vân Nhuận, hắn biết rõ Vân Nhuận vẫn chưa đáp ứng Công Tôn Ninh.
Hôm nay nói ra chuyện này chính là để cảnh cáo Vân Nhuận, hy vọng Vân Nhuận ngừng kịp thời, đừng để sai lầm càng đi càng xa.
Tiệc trưa của Vân gia kết thúc, Vân Sơ về viện tử của mình đổi xiêm y, sau đó ngồi xe ngựa vào cung tham dự tiệc trừ tịch.
Hiện giờ nàng là Ngũ phẩm Nghi nhân, bỏ đi hào quang của Vân gia, nàng chính là một trong nhất người có phẩm cấp thấp nhất trong tiệc trừ tịch.
Vừa đến cửa cung thì đã gặp Đỗ Lăng.
“Sơ Sơ, ngươi càng ngày càng xinh đẹp động lòng người.” Đỗ Lăng khen ngợi: “Nhìn gương mặt này xem, trắng nõn ửng hồng, giống hệt một tiểu cô nương.”
Đỗ Anh đứng bên cạnh cũng hùa theo: “Trông Vân tỷ tỷ cứ như đắm mình trong gió xuân vậy.”
Vân Sơ: “...”
Mấy ngày nay nàng thường xuyên quấn quýt bên cạnh Sở Dực, sao đột nhiên lại thấy chột dạ thế này?
Nàng khụ khụ nói: “Lăng Lăng, không phải ngươi nói hôn phu của Tiểu Anh bị bệnh sao, ta đã viết thư gửi đến Thanh Châu, có hồi âm rồi, Tư thần y quả thật đã đi vân du, nhưng bệnh trạng của hôn phu Tiểu Anh đã được Tư thần y ghi chép trong thư tịch, đồ đệ của Tư thần y sẽ mang thư tịch đến kinh thành, đến lúc đó cứ để hắn xem bệnh thử coi sao.”
Đồ đệ của Tư thần y chính là Ngô thiếu gia.
Ngô thiếu gia bị bệnh hơn hai mươi năm, xem như bệnh mãi thành y, hơn nữa bản thân hắn có thiên phú, lại được Tư thần y đích thân chỉ điểm, trong nửa năm ngắn ngủi đã thật sự thoát thai hoán cốt. Đoàn người đi tới sảnh tiệc.
Lúc này khách khứa đã có mặt rất đông, mọi người tụ thành tốp năm tốp ba trò chuyện.
“Sơ nhi, ta nghe nói trong cung yến hôm nay, Hoàng Thượng sẽ tứ hôn cho Bình Tây Vương.” Đỗ Lăng nhỏ giọng nói: “Không phải lúc trước đã nói công chúa Cổ Lệ chọn Bình Tây Vương sao, sau này ta lại nghe người ta đồn rằng công chúa Cổ Lệ lại thích Cung Hi Vương, Cung Hi Vương phạm sai lầm bị cấm túc, e là không có phúc khí hưởng dụng công chúa này rồi.”
Rất nhiều khách khứa trong sảnh tiệc đều đang bàn tán chuyện này.
Dù sao chuyện hôm sự của Bình Tây Vương đã sớm không còn là bí mật gì nữa.
“Lúc trước Đàm nhị tiểu thư chính là vì không được tiểu thế tử yêu thích nên mới không thể gả vào vương phủ.”
“Sau này vị Phương tiểu thư kia vì Bình Tây Vương mà thắt cổ, nghe đâu cũng là tiểu thế tử không thích nên Bình Tây Vương mới cự tuyệt hôn sự này.”
“Vẫn là người trong lòng của Bình Tây Vương có bản lĩnh, không chỉ lung lạc được trái tim của Bình Tây Vương mà còn khiến hai hài tử nhớ mãi không quên, đáng tiếc, không biết sao lại c.h.ế.t rồi.”
“Có người nói là Cung Hi Vương hại c.h.ế.t người trong lòng của Bình Tây Vương nên mới bị phạt cấm túc, chậc, ta cũng chỉ nghe phong phanh vậy thôi, cũng không biết là thật hay giả.”
“...”
Ngay lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi thì người hoàng thất đã lục tục đi tới.
Vân Sơ liếc mắt là thấy hai đứa nhỏ đang đi cùng Ân phi, hai tiểu gia hỏa cũng ngồi bên cạnh bà ấy.
Bên cạnh Ân phi còn có trưởng nữ của bà ấy, công chúa Khánh Hoa.
Phò mã của công chúa Khánh Hoa là con thứ của phủ Tổng đốc Bình Lãnh, bình thường đều sống tại phủ đệ ở Bình Lãnh, đến cuối năm mới về kinh một chuyến.
Nàng ta ngồi bên cạnh Ân phi, mở miệng nói: “Mẫu phi, phụ hoàng cũng thật biết đùa, lại giao quyền lựa chọn Bình Tây Vương phi cho hai đứa nhỏ.”
“Con không hiểu.” Ân phi nói: “Nếu không phải muốn cho hai đứa nhỏ có mẫu thân, Dực nhi căn bản sẽ không đồng ý cưới thê tử.”
“Không phải nói để Dực nhi cưới công chúa Cổ Lệ sao?” Công chúa Khánh Hoa nói: “Con cho rằng mối hôn nhân này rất tốt.”
Nhắc tới chuyện này là Ân phi lại bực bội: “Còn không phải do lão nhị Sở Mặc đ.â.m ngang sao, công chúa Cổ Lệ tình nguyện gả cho Sở Mặc làm trắc phi chứ không muốn gả vào phủ Bình Tây Vương phủ, đáng đời hắn ta bị cấm túc.”
Công chúa Khánh Hoa kéo Sở Hoằng Du sang, nhỏ giọng dặn dò: “Du ca nhi, trước giờ con luôn là đứa trẻ thông minh, chắc chắn sẽ biết huân quý trong kinh thành đều ngồi ở hàng đầu, đợi lát nữa hoàng tổ phụ bảo con tặng ngọc bội, con phải chọn một trong những quý nữ ngồi hàng đầu, nhớ chưa hả?”
Sở Hoằng Du nhe răng trợn mắt: “Con đưa ngọc bội cho cô cô, cô cô đi tặng cho quý nữ được không?”
“Đứa nhỏ này còn biết tranh luận...” Công chúa Khánh Hoa giật nhẹ khóe môi: “Cô cô chỉ là muốn tốt cho con thôi, phụ vương con cưới quý nữ thì thân phận của con và Trường Sinh mới được nâng lên, thật là không hiểu chuyện, con phải học hỏi Thâm ca nhi nhiều hơn.”
Thâm ca nhi chính là nhi tử của công chúa Khánh Hoa, mới được sáu bảy tuổi mà cứ thích ra dáng tiểu đại nhân ngồi ở kia.
Sở Hoằng Du bĩu môi.
Từ nhỏ đến lớn, đêm giao thừa nào cô cô cũng so sánh nó với Thâm biểu ca, luôn là nói nó không hiểu chuyện, nói nó không bằng biểu ca.
Thấy vẻ mặt mất hứng của nó, công chúa Khánh Hoa không nhịn được nói tiếp: “Mẫu phi, đây là do hài tử không có mẫu thân quản giáo nên lễ nghi giáo dưỡng đều thiếu sót...”
“Du ca nhi hoạt bát mà thôi, sao lại nói tới mức không có giáo dưỡng?” Ân phi bất mãn ngắt lời nàng ta, bế Du ca nhi: “Nhưng cô cô con nói đúng, đợi lát nữa con phải chọn một quý nữ làm mẫu thân của con đó...”
Sở Hoằng Du không muốn mấy lời này, lập tức nhảy khỏi người Ân phi: “Con đi chơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.