Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 309



Sở Dực: “...”

Tiểu tử này thật là nói không lựa lời.

Nếu mấy lời này bị truyền ra ngoài thì sau này mấy tiểu thư thế gia kia có thể ngẩng đầu làm người được sao?

Hắn lạnh lùng nói: “Nếu không thích thì sau này không được ầm ĩ nữa.”

“Có, có...” Tiểu cô nương vẫn luôn an tĩnh đột nhiên mở miệng: “Con thích một người...”

Sở Hoằng Du nghiêng đầu nói: “Nếu muội muội thích thì con cũng thích, Trường Sinh, nói cho ca ca biết là người nào, chúng ta đưa ngọc bội cho người đó.”

Thằng bé nắm tay muội muội chạy vào trong đám người.

Ánh đèn trong đại điện rọi lên gương mặt từng người, tầm mắt của tất cả mọi người cơ hồ đều dồn vào hai hài tử.

Ai nấy đều biết ngọc bội kia sẽ quyết định người nào sẽ trở thành Bình Tây Vương phi.

Hai tiểu gia hỏa đi tới đi lui trong đại điện, cuối cùng đứng lại trước mặt một lão phụ nhân, vị này chính là Nhất phẩm Thiện Nhã phu nhân, danh tiếng ở kinh thành vô cùng tốt.

Tiểu cô nương đi lên trước, lấy ngọc bội đưa cho lão phu nhân.

Thiện Nhã phu nhân cười ha hả: “Lão thân từng tuổi này rồi, còn lớn tuổi hơn tổ mẫu các ngươi, sợ là không phù hợp...”

Thấy một màn như vậy, công chúa Khánh Hoa kéo kéo khóe môi nói: “Mẫu phi, hai đứa bọn nó hoàn toàn không hiểu chuyện, giao chuyện quan trọng như vậy cho hai đứa nhỏ có thỏa đáng không?”

Ân phi cũng phát sầu.

Hai hài tử này lại muốn đưa ngọc bội cho Thiện Nhã phu nhân, thật là không hiểu nổi mà.

Tiếp theo còn xảy ra chuyện kỳ quái hơn.

Sở Trường Sinh cầm ngọc bội đưa tới tay trưởng công chúa.

Trưởng công chúa dở khóc dở cười: “Trường Sinh, không được đâu, con phải chọn một trong những nữ tử kia.”

Tiểu cô nương nhìn theo hướng ngón tay của trưởng công chúa.

Con bé quan sát từng quý nữ, cuối cùng lại đi về phía Đỗ Lăng, đưa ngọc bội tới trước mặt nàng ấy.

Đỗ Lăng đột nhiên giật mình: “Tiểu quận chúa, không được đâu, thần phụ đã sớm gả chồng sinh con, không thích hợp, không thích hợp...”

Sở Hoằng Du lấy lại ngọc bội, nói: “Trường Sinh, chúng ta phải tìm nữ tử không có trượng phu.”

“Đúng đúng đúng!” Đỗ Lăng gật đầu như đảo tỏi: “Bên kia kìa, tiểu thế tử và tiểu quận chúa qua bên đó.”

Ai ngờ hai đứa nhỏ lại dừng lại trước mặt Vân Sơ đang đứng bên cạnh Đỗ Lăng.

“Ngươi không già, cũng không phải người của hoàng thất.” Sở Hoằng Du mở miệng nói: “Bên cạnh ngươi cũng không có trượng phu, vậy chọn ngươi!”

Nó đưa ngọc bội tới trước mặt Vân Sơ.

Tiểu cô nương cũng bắt chước đưa ngọc bội.

Hai đứa nhỏ để lại ngọc bội rồi chạy mất.

Người hoàng thất ngồi trên cao đều trợn mắt há hốc mồm.

“Không được!” Công chúa Khánh Hoa đột nhiên đứng dậy: “Một quả phụ hòa ly sao có thể làm Bình Tây Vương phi, quả thật là làm bậy!”

Ân phi kéo hai đứa nhỏ lại: “Hai con chọn lại một người, ngoan, nghe hoàng nãi nãi nói...”

Sở Hoằng Du đi đến trước mặt hoàng đế: “Hoàng tổ phụ, lời hoàng đế nói tựa như thánh chỉ, ngài đã nói chỉ cần con và Trường Sinh thích thì sẽ để phụ vương cưới người đó vào cửa làm mẫu thân của bọn con, lời này còn tính sao?”

Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng: “Nàng đã từng gả cho người khác.”

“Nhưng trượng phu của ngài ấy đã chết, cũng đã hòa ly rồi, không có quy định nữ nhân hòa ly không được tái giá.” Tiểu gia hỏa không vui dẩu miệng: “Người lớn mấy người chỉ thích lừa tiểu hài tử, sớm biết thế thì con đã không cọn, phụ vương, ngài cứ ở vậy cả đời đi, cả đời đừng cưới Vương phi, hừ!” Từ khi Đại Tấn khai quốc tới nay, hoàng tử hoàng tôn của hoàng thất chưa bao giờ thành thân với nữ nhân đã từng gả cho người khác.

Chuyện này đối với người hoàng thất mà nói còn khó hơn mặt trời mọc hướng tây.

Hoàng đế cho rằng Sở Dực tuyệt đối không đồng ý cưới một nữ tử đã từng gả cho người khác, đã từng hầu hạ nam tử khác về làm vợ, bởi vì nhi tử này vốn dĩ đã không muốn thành hôn, hiện tại chẳng phải là có cớ để từ chối sao?

Ông tay quay sang gọi Sở Dực: “Con thấy thế nào?”

Sở Dực trầm giọng nói: “Chỉ cần Du ca nhi cùng Trường Sinh thích, nhi thần nguyện cưới Vân tiểu thư vào cửa.”

“Con...” Ân phi lập tức thay đổi sắc mặt: “Dực nhi, nàng không được, thật sự không được...”

Hiện giờ Vân gia đã suy sụp, nhưng không nói tới chuyện này, mấu chốt chính là vị Vân tiểu thư kia từng gả cho người khác, thân thể đã không còn sạch sẽ, sao có thể trở thành ngọc điệp của hoàng thất?

Ánh mắt Hoàng Hậu lóe lên.

Khi nãy bà ta còn lo lắng hai đứa nhỏ sẽ chọn quý nữ của thế gia Nhất phẩm nào đó, nếu là thế thật thì bà ta lại phải âu lo nhiều thứ.

Tuy Vân gia lúc này vẫn là một nhà Nhất phẩm nhưng Vân Tư Lân sinh tử chưa rõ, Vân gia trên thực tế chỉ còn là cái vỏ rỗng.

Nếu Sở Dực cưới nữ nhi Vân gia làm Vương phi thì tương đương với việc mất đi một cánh tay hữu lực.

Nghĩ vậy, Hoàng Hậu ôn nhu mở miệng nói: “Du ca nhi và Trường Sinh đã chọn ra bốn người bao gồm Thiện Nhã phu nhân, trưởng công chúa, Kỷ phu nhân và Vân tiểu thư, ta cũng chỉ hỏi một câu, trong số bốn người này, người nào thích hợp trở thành Bình Tây Vương phi nhất?”

Bà ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người ở đó đều trầm mặc.

Thiện Nhã phu nhân đã hơn bảy mươi tuổi, tôn tử mãn đường...

Trưởng công chúa là thân muội muội của hoàng đế, là thân cô cô của Sở Dực...

Kỷ phu nhân là nữ nhi Đỗ gia, năm năm trước đã gả vào Kỷ gia, sinh được một nhi một nữ...

Chỉ có Vân Sơ, không có nhà chồng, không có hài tử, tuổi tác cũng thích hợp...

Ân phi cứng họng.

Hoàng đế nhíu mày: “Vân gia vẫn còn nữ nhi khác...”

Cho dù là một thứ nữ thì vẫn tốt hơn một nữ tử từng gả cho người ta.

“Hu hu hu!” Sở Hoằng Du đột nhiên khóc to: “Con chỉ muốn nàng! Hu hu hu! Mấy người nói chuyện không giữ lời! Hu hu hu! Hoàng tổ phụ, ngài hư nhất, ngài xấu nhất, con không bao giờ thích ngài nữa!”

“Làm càn!”

Hoàng đế lạnh lùng vỗ bàn.

Tiểu gia hỏa sợ tới mức rụt cổ trốn vào lòng Ân phi, yên lặng khóc thút thít.

Tiểu cô nương hùa theo nức nở.

Sở Dực đột nhiên đứng lên, một trái một phải bế hai đứa nhỏ lên: “Nếu phụ hoàng đã không có lòng thành thì lần sau đừng mang những việc này ra lừa gạt hai đứa nhỏ.”

“Dực nhi, con ngồi xuống đi đã.” Ân phi kéo hắn: “Không phải vẫn còn đang thương lượng sao, con giận dỗi làm gì, phụ hoàng con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà.”

“Hoàng Thượng, quân vô hí ngôn.” Hoàng Hậu ôn thanh mở miệng: “Có rất nhiều người trên triều và ở cả hậu cung đều biết chuyện này, nếu Hoàng Thượng nói mà không làm, sợ là... Không biết Hoàng Thượng có chú ý tới không, người Du ca nhi và Trường Sinh chọn đều là phụ nhân đã sinh dưỡng hài tử, bởi vì những phụ nhân đó đã làm mẫu thân nên mới khiến hài tử sinh ra hảo cảm, mặc kệ là chọn bao nhiêu lần thì kết quả cũng sẽ không khá hơn ngày hôm nay.”

Huệ phi là mẫu phi của Cung Hi Vương, bà ta càng ước gì Sở Dực cưới một Vương phi không thể dựa vào, lập tức hát điểm: “Vân tiểu thư biết giáo dưỡng hài tử, chỉ riêng điểm này đã hơn rất nhiều quý nữ trong kinh thành rồi.”

Vân phi ngồi bên cạnh vốn đang tự rót tự uống bởi vì chuyện này vốn không liên quan tới bà ấy.

Nhưng bà ấy không ngờ hai hài tử này lại chọn Sơ nhi.

Sơ nhi gả vào Tạ gia, giúp Tạ gia lo liệu việc vặt trong nhà, nuôi dưỡng nhiều thứ tử thứ nữ như vậy.

Bây giờ vất vả lắm mới thoát khỏi Tạ gia, kết quả lại phải gả vào phủ Bình Tây Vương phủ, nuôi dưỡng hài tử cho Bình Tây Vương sao?

Vân phi thật sự đau lòng cho chất nữ này.

Bà ấy nhẹ giọng mở miệng nói: “Thật ra Sơ nhi cũng không biết nuôi hài tử đâu, đám hài tử Tạ gia thành ra như vậy là một minh chứng.”