Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 312:




Hai người bước ra nội thất.
Ngọn nến phát âm thanh phừng phực giữa màn đêm tĩnh lặng.
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt.
Nếu là trước kia thì có lẽ nàng vẫn còn cố kỵ cách biệt nam nữ, nhưng lúc này hôn sự cũng đã định rồi, người trước mặt chính là người sau này sẽ sống chung cả đời, cũng chính là người một nhà.
Nàng cong môi cười nói: “Lúc còn nhỏ ta cùng cha nương và đại ca đón giao thừa đều sẽ thức cho tới hừng đông, còn chàng thì sao, có từng đón giao thừa như thế chưa?”
Sở Dực thuận thế ngồi xuống trường kỷ, uống ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Tiệc trừ tịch trong cung đều giải tán trước nửa đêm, đám hoàng tử bọn ta sẽ cùng mẫu phi đón giao thừa... sau này thành niên phong vương, dọn ra khỏi hoàng cung thì không còn đón giao thừa nữa.”
Vân Sơ ngẩng đầu: “Vậy chàng có biết tại sao phải đón giao thừa không?”
Sở Dực mơ hồ nhớ lại lúc hắn còn rất nhỏ, phu tử từng nói tới chuyện này, nhưng lúc đó hắn cảm thấy chẳng có gì quan trọng nên đã quên mất.
Dù vậy, hắn vẫn ung dung nói: “Thế thì Sơ nhi nói ta nghe một chút đi.”
“Nghe nói từ thời xa xưa đã từng xuất hiện một con mãnh thú cực kỳ hung dữ, gọi là con Niên...”
Âm thanh của Vân Sơ như tiếng nước chảy róc rách, chảy thằng vào tim Sở Dực.
Ngoài trời tuyết đã rơi, bông tuyết trong suốt lửng lờ bay xuống.
Bỗng nhiên lại thấy pháo hoa rợp trời, sắc màu rực rỡ phản chiếu vào đôi mắt của Vân Sơ.
Nàng đang ngắm pháo hoa, còn hắn lại đang ngắm nàng.
Một đêm lặng yên không một tiếng động.
Đại khái là đã quen giấc nên dù hơn nửa đêm mới đi ngủ, sáng hôm sau Vân Sơ vẫn dậy đúng giờ.
Mùng một Tết, nàng tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ, không cần luyện võ.
Nhưng hôm nay hai đứa nhỏ cần phải vào cung để chúc tết trưởng bối.
Vân Sơ dịu dàng gọi hai hài tử thức dậy, mặc y phục, rửa mặt, thoa dầu giữ ấm rồi đưa bọn nhỏ tới chỗ cổng tò vò.
“Sơ nhi, tân niên vui vẻ!”
Sở Dực tươi cười nhìn nàng, sau đó là tặng lễ vật mừng năm mới.
Vân Sơ mở ra, là một đôi khuyên tai vô cùng tinh xảo.
“Cũng chúc chàng năm mới vui vẻ.” Vân Sơ nhận lấy lễ vật: “Cảm tạ món quà của chàng, ta rất thích.”
“Phụ vương, chỉ có mẫu thân có lễ vật sao, của con đâu, của Trường Sinh đâu?” Sở Hoằng Du vươn tay: “Bọn con cũng muốn!”
Sở Dực ho khan: “Đây là chìa khóa nhà kho, thích cái gì thì lấy cái đó.”
Tiểu gia hỏa quay đầu hỏi Vân Sơ: “Mẫu thân, ngài thích cái gì, con lấy ra tặng cho ngài.”
Tiểu cô nương cũng học theo: “Lễ vật của con, cũng đưa, đưa cho mẫu thân.”
Sở Dực: “...”
“Được rồi, thời gian không còn sớm, mau tiến cung đi.”
Vân Sơ bật cười vẫy tay với hai đứa nhỏ.
Một năm mới bắt đầu, nàng phát bao lì xì cho hạ nhân rồi cho bọn họ nghỉ ngơi, sau đó thì cầm theo lễ vật chuẩn bị đến Vân gia chúc tết.
Đang chuẩn bị ra cửa thì nàng lại nhìn thấy một bóng dáng ở đầu con ngõ nhỏ đang đi vào.
Dù là cách rất xa nhưng nàng vẫn nhận ra đó là Tạ Thế An.
Tạ Thế An không chỉ mới tìm nàng lần một lần hai, hơi có chút ý tứ muốn dây dưa không dứt.
Ban đầu nàng chỉ muốn chung sống hòa bình với Tạ Thế An, nước giếng không phạm nước sông, không muốn kết thù hận cả đời, nhưng Tạ Thế An hiển nhiên không nghĩ như vậy.
“Mẫu thân.”
Nàng còn đang nghĩ ngợi thì Tạ Thế An đã tới gần, khom lưng hành lễ.
“Nhi tử chúc mẫu thân tân niên đại cát.”
Vân Sơ mím môi: “Ngươi cảm thấy bây giờ gọi ta một tiếng mẫu thân có thích hợp không?”
Tạ Thế An cười khổ: “Con nghe người ta nói đêm qua Hoàng Thượng tính toán tứ hôn cho mẫu thân và Bình Tây Vương, mẫu thân sắp trở thành Bình Tây Vương phi, sắp trở thành thê tử của người khác, con quả thật không nên gọi ngài là mẫu thân... Chỉ là con không ngờ phụ thân c.h.ế.t chưa tới nửa năm, thây cốt chưa lạnh mà mẫu thân đã tái giá...”
Vân Sơ cười: “An ca nhi, ngươi đang trách ta đó sao?” Tạ Thế An cúi đầu: “Con không dám.”
“Sao ngươi lại không dám chứ?” Vân Sơ lắc đầu: “Ta đã có ý muốn thủ tiết với phụ thân ngươi cả đời, là ngươi đuổi ta ra khỏi Tạ gia, là ngươi khiến ta không thể không rời khỏi Tạ gia, khiến ta từ một quả phụ trở thành một góa phụ bị hòa ly... Hiện giờ lại bị người ta tứ hôn, dù đối phương là ai thì cũng không phải là mong muốn của ta... A, ta nói mấy chuyện này với ngươi làm gì nhỉ, không, ngươi không hiểu, ngươi cái gì cũng không hiểu, ngươi cũng ích kỷ giống phụ thân Tạ Cảnh Ngọc của ngươi, mấy người các ngươi đều là quái vật m.á.u lạnh...”
Tạ Thế An đột nhiên cứng người.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nghe được mấy lời nói bản thân ích kỷ, m.á.u lạnh từ miệng một người khác.
Hơn nữa người nói ra những lời này lại chính là đích mẫu mà trước giờ hắn vẫn luôn tôn trọng kính yêu...
“Tạ Thế An, ngươi đi đi, sau này không cần đến đây nữa.”
Vân Sơ nhắm mắt không muốn nói thêm gì nữa.
Tạ Thế An cảm giác tim mình như bị một bàn tay to siết chặt, hít thở không thông.
Lại cảm giác tảng đá nặng trịch luôn treo trong lòng đã rơi xuống, cuối cùng hắn ta và mẫu thân cũng đã đi tới bước này.
Tuy đây đã là chuyện nằm trong dự kiến nhưng lúc thật sự xảy ra, hắn ta vẫn khó lòng tiếp thu.
“Con thừa nhận con ích kỷ...” Hắn ta gian nan mở miệng: “Từ sau khi mẫu thân rời khỏi Tạ gia, trong lòng con vẫn luôn áy náy, tuy đã sớm không còn là mẫu tử nhưng một ngày là mẫu cả đời đều là mẫu, con vẫn muốn hiếu kính mẫu thân...”
“Không cần.” Vân Sơ lạnh nhạt ngắt lời hắn ta: “Ta phải về Vân gia, ngươi muốn làm gì thì làm đi.”
Nàng bước xuống bậc thang, cửa lớn đóng lại, xe ngựa của nàng cũng dần dần biến mất ở đầu ngõ nhỏ.
Tạ Thế An ngơ ngẩn nhìn về phía trước, không biết nghĩ gì mà đứng đó thật lâu, mãi một lúc sau mới cất bước rời đi.
Hắn ta trở về cửa hàng bán giấy và bút mực, đây là cửa hàng mà hắn ta mua được nhờ số bạc Thính Vũ kiếm về, đã khai trương được mấy ngày, kinh doanh cũng tạm ổn.
Nhưng lúc hắn ta bước vào cửa lớn, một cái nghiên mực cũng bay tới chào đón hắn ta.
Hắn ta nhanh chóng tránh đi, nghiên mực rơi xuống đất vỡ vụn, hắn ta ngẩng đầu nhìn, thấy bên trong tiệm là một khung cảnh hỗn độn, hai tiểu nhị rụt người trong góc run bần bật, lục hoàng tử ngồi trên ghế, chân đạp lên một chồng giấy Tuyên Thành, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.
Lòng Tạ Thế An trĩu nặng.
Lúc trước hắn ta vào Quốc Tử Giám đọc sách, lục hoàng tử thường xuyên bày trò khinh nhục hắn ta.
Bây giờ hắn ta đã thành ra thế này, lục hoàng tử vẫn chưa chịu buông tha sao?
“Rồng một mắt Tạ gia, ngươi nhìn cái gì mà nhìn?” Lục hoàng tử lại ném một nghiên mực tới chỗ hắn ta: “Ngươi có tin là bổn điện hạ khoét luôn con mắt còn lại của ngươi không?”
Tạ Thế An vốn có thể tránh nghiên mực này nhưng bả vai lại bị tùy tùng của lục hoàng tử giữ chặt, cũng may nghiên mực kia ném không chuẩn xác nên chỉ đập vào đầu vai, hơn nữa hắn ta còn mặc một chiếc áo bông thật dày nên cũng chẳng đau đớn gì mắt, chỉ còn cảm giác khuất nhục khi phải để mặc cho người khác xâu xé, Tạ Thế An vô cùng phẫn nộ, mím chặt đôi môi.
“Bổn điện hạ vừa ý cửa tiệm này.” Lục hoàng tử cười lạnh nói: “Khế nhà ở đâu?”
Tạ Thế An không thể tin nổi nhưng hắn ta vẫn lộ ra vẻ cam chịu đầu hàng: “Lục điện hạ là thiên chi kiêu tử, vì sao lại cướp đi thứ phòng thân cuối cùng của tiểu nhân, cầu lục điện hạ giơ cao đánh khẽ...”
“Ha ha ha, các ngươi nghe thấy không, Tạ Thế An lại cầu xin người ta.” Lục hoàng tử cười to: “Cầu người cũng phải có bộ dáng cầu người, quỳ xuống, l.i.ế.m sạch sẽ giày cho bổn điện hạ, biết đâu bổn điện hạ sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”
Sắc mặt của Tạ Thế An nháy mắt trở nên trắng bệch.
Hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bị người ta ấn đầu, cả khuôn mặt đều bị áp lên giày của lục hoàng tử.
Trong lòng hắn vẫn còn một chút kiêu ngạo cuối cùng, có c.h.ế.t cũng không hé miệng.
“Sao ta cảm thấy Tạ Thế An trông rất giống một con chó?” Lục hoàng tử dùng sức vỗ đầu Tạ Thế An: “Sau này ta sẽ viết một tấm biển đặt trước cửa tiệm này, viết là Tạ Thế An và chó không được bước vào, thấy sao hả?”
“Ha ha ha, lục điện hạ thật là diệu thay.”
“Là một ý kiến hay.”
Tiếng cười nhạo ầm ầm vang lên bên tai, ngay sau đó, Tạ Thế An cảm giác bản thân bị người ta giữ chặt, bị soát người lấy mất khế nhà, sau đó bị ném ra khỏi cửa hàng.
Hắn ta đứng trên đường cái, tuyệt vọng nhìn cửa hàng kia.
Hắn ta tính kế nhiều như vậy, Thính Vũ cũng đã bỏ mạng, vất vả lắm mới mua được cửa hàng này, cuối cùng lại bị cướp đi.
Hắn ta hận, vô cùng thống hận.
Tại sao hắn ta sinh ra chỉ có thể là một hạt bụi.
Tại sao loại người như bao cỏ kia lại được sinh ra trong hoàng thất.
Tại sao cuộc đời lại không công bằng như vậy.
Tại sao?!
Hắn tuyệt vọng trở về Tạ gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.