Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 314:




Khi thấy được lễ tân niên này, cả một đám đại nhân đều hoảng sợ.
Mỗi người được hai bình rượu nữ nhi hồng thượng hại, hai con cá sống to tướng, một bộ chân dê, một sọt rau xanh vô cùng tươi mới... Trong mùa đông này, mấy thứ này trở nên vô cùng hiếm có, Vương gia lại chuẩn bị nhiều thứ như vậy cho mấy người bọn họ... Nhìn cả kinh thành này, không có nhà nào chuẩn bị lễ tân niên cho phụ tá phong phú như thế... Không, phải nói là mấy nhà khác nhiều năm liên tục còn không có lễ.
Vương gia khoản đãi bọn họ quá mức hậu hĩnh, bọn họ nhất định phải trung thành với Vương gia, bán mạng cho Vương gia, vĩnh không phản bội...
Trình tổng quản cười mở miệng: “Tới cũng tới rồi, các vị đại nhân ngồi với Vương gia một lúc đi.”
Mọi người quả thật cũng muốn giáp mặt cảm ta Vương gia nên cũng đi theo vào đại đường.
Bên trong đã đốt sẵn bếp than, vô cùng ấm áp, ghế dựa cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, mỗi vị trí đều có một bình trà nóng hổi.
“Không cần hành lễ, ngồi cả đi.”
Trước khi mọi người kịp khom lưng thì Sở Dực đã lên tiếng.
Đám đại nhân ở đây đều vô cùng hoảng sợ, mỗi lần tiến cung hành lễ, những nhân vật tai to mặt lớn ở đó đều chờ bọn họ hành lễ xong xuôi rồi mới nói một tiếng “không cần đa lễ”, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút dối trá, chỉ là bọn họ không dám nói rõ mà thôi...
Chu đại nhân có chức tước cao nhất chắp tay nói: “Đa tạ Vương gia chuẩn bị lễ tân niên cho bọn ta, ta cũng chúc mừng Vương gia tân...”
Cánh môi Sở Dực lộ ra một độ cung: “Hôn sự còn chưa định, cũng đâu cần vội vã chúc mừng như vậy.”
Chu đại nhân: “...”
Ông ấy chỉ muốn chúc mừng năm mới mà thôi, ai chúc mừng đại hôn chứ.
“Nếu các ngươi đã nhắc tới chuyện này, vừa lúc...” Sở Dực uống ngụm trà, nói tiếp: “Chúng ta tâm sự chuyện thành thân đi.”
Mọi người: “...”
Chuyện này còn không phải giống như lần trước sao, hơn nửa đêm gọi bọn họ tới nghị sự, cuối cùng lại hỏi nguyên nhân mà bọn họ cưới được thê tử hiện tại.
Bây giờ bọn họ mới mơ hồ đoán ra thì ra lúc đó Vương gia đã trù tính cưới trưởng nữ Vân gia.
Làm phụ tá của Vương gia, thật ra bọn họ cũng không tán đồng hôn sự này, dù sao cũng không thêm chút trợ lực nào cho Vương gia, còn khiến ngài ấy bị người ta cười nhạo.
Một đám bọn họ còn chưa há mồm thì Sở Dực đã nói: “Lúc trước các ngươi thành thân đã chuẩn bị sính lễ gì cho nhà gái?”
Mọi người lập tức hiểu ra, đây là quyết tâm muốn cưới trưởng nữ Vân gia.
Nếu đã như vậy thì không cần thiết phải nói mấy lời phản đối.
Dù sao cũng là bắt người tay ngắn, bọn họ đi theo Vương gia nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng giúp hắn nghĩ cách, bày mưu tính kế.
“Hồi Vương gia, hơn hai mươi năm trước lão thần cưới thê tử, lúc đó trong nhà bần hàn nên tự đặt bẫy bắt được một con hươu, lấy da hươu làm sính lễ nên mới cưới được hiền thê.”
“Hôn sự của vi thần đã được phụ mẫu quyết định từ nhỏ, sính lễ cũng do mẫu thân chuẩn bị, cũng là mấy thứ vải vóc vàng bạc.”
“Thật ra hạ sính đều là tâm ý của nhà trai, phải để nhà gái cảm nhận được bản thân được người ta coi trọng...”
Mọi người sôi nổi phát biểu ý kiến của mình.
Cả đám trò chuyện khoảng hơn hai canh giờ mới kết thúc.
Các vị đại nhân ôm theo lễ tân niên của mình, đang chuẩn bị rời đi thì lại thấy Trình Tự cười hì hì đi tới: “Các vị đại nhân, xin dừng bước.”
Mấy vị đại nhân quay đầu lại: “Trình đại nhân có gì chỉ bảo?”
“Là như thế này...” Trình Tự gãi gãi đầu: “Lúc trước ta xúc động ôm một nữ tử, từ đó về sau nàng không chịu gặp ta nữa, ta phải làm thế nào đây?”
Tâm hồn bát quái của Chu đại nhân lại hừng hực bốc cháy, ông ấy đặt lễ vật xuống, tò mò hỏi: “Tại sao Trình đại nhân lại ôm nàng, lúc ngươi ôm nàng, phản ứng của nàng thế nào, ngươi xong việc có xin lỗi không, nàng có nói gì không...”
Mười mấy người xung quanh đều dỏng tai lên nghe.
Trình Tự ho khan.
Đây không phải hữu dụng hơn đi tìm đám bang nhân ở quân doanh sao.
Muốn moi thứ gì đó từ miệng đám người ở quân doanh thì phải mời bọn họ đến Đức Thắng Lâu ăn một bữa, mà đám phụ tá này của Vương gia ai nấy đều thông minh, hắn nhân cơ hội hỏi vài câu, quá hời rồi.
Trong mấy ngày tết này, mùng một hai đứa nhỏ tiến cung chúc tết, mùng hai đến Ân gia chúc tết, mấy ngày tiếp theo đều ở cùng Vân Sơ.
Sở Dực cũng dẹp hết mọi chuyện sang một bên, cả ngày đều ở nhà, nói muốn đưa mẫu tử bọn họ đạp tuyết thưởng mai. Vân Sơ vội vàng lắc đầu cự tuyệt, chủ yếu là quá lạnh, ra ngoài một chuyến rất dễ cảm lạnh, ở trong nhà đọc sách tâm sự có gì không tốt chứ.
“Vậy Sơ nhi có thể trả lời ta mấy vấn đề không?”
“Thủy tinh cùng ngọc thạch, nàng thích cái nào hơn?”
“Lụa thủy vân và lụa thiên vân, nàng thích loại nào?”
“Còn có...”
Vân Sơ: “...”
Nàng mơ hồ hiểu ra hắn muốn hỏi mấy thứ này để làm gì.
Trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải.
Sở Hoằng Du nâng đầu nhỏ nói: “Thủy tinh đẹp, ngọc thạch cũng đẹp, không thể thích cả hai sao? Lụa thủy vân mát mẻ, lụa thiên vân ấm áp, con đều thích cả.”
Ý cười trên khóe môi Sở Dực càng sâu hơn: “Được, đều thích.”
Hắn thật là không lanh lẹ bằng một tiểu hài tử.
Đang nói chuyện thì lại nghe thấy âm thanh của Trình Tự từ bên ngoài vọng vào: “Vương gia, quân doanh kinh giao tới báo, nói hái hoa tặc nổi tiếng ở Kim Châu đã xuất hiện ở ngoại ô kinh thành, Đại Lý Tự Khanh đã đưa người đi tróc nã, còn sai người chạy về thông báo nhờ Vương gia chi viện.”
Sở Dực đứng dậy: “Sơ nhi, ta đi xem tình huống như thế nào.”
Vân Sơ gật đầu.
Nàng từng nghe nói tới hái hoa tặc này, mỗi tháng đều sẽ nhúng chàm một vài vị thiếu nữ chưa xuất các, mười mấy cô nương Kim Châu bị vấy bẩn, khiến lòng người hoảng sợ.
Sớm tróc nã quy án mới có thể ổn định dân tâm.
Sở Dực cúi người hôn lên trán Vân Sơ.
“Con cũng muốn, con cũng muốn!”
Sở Hoằng Du đẩy Sở Dực ra rồi hôn lên mặt Vân Sơ.
Mặt mày Sở Dực lập tức đen lại.
Cũng may Vân Sơ đã đồng ý cho đứa nhỏ này ra riêng, chờ mùa xuân đến thì nó phải cút thật xa.
Hắn lạnh lùng liếc nhi tử rồi vén mành đi ra ngoài.
Vân Sơ nghĩ chỉ là một tiên hái hoa tặc, với năng lực của Sở Dực, hẳn không phải là chuyện gì khó khăn.
Ai ngờ đến tối lại thấy Trình tổng quản tới truyền lời: “Vân tiểu thư, tên hái hoa tặc kia đã bị bao vây nhưng vẫn còn đào tẩu được, Vương gia đã mang binh đuổi tới phủ Bình Lãnh, phỏng chừng ba ngày không về được.”
Vân Sơ có chút lo lắng: “Mang theo bao nhiêu binh mã?”
“Mang theo ba trăm người, dư dả.” Trình tổng quản nói: “Ân phi nương nương phái ma ma tới đón hai vị tiểu chủ tử tiến cung ở vài ngày.”
Hai đứa nhỏ thích ở cùng Vân Sơ nhưng cũng sẽ thích tiến cung ở cùng với hoàng nãi nãi Ân phi một thời gian, Vân Sơ nhìn Trình tổng quản ôm hai tiểu gia hỏa đi về phía bên kia cổng tò vò.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh.
Tâm tình của Vân Sơ cũng không yên ổn.
Cả đêm nay Vân Sơ có chút lo lắng cho Sở Dực nên mất ngủ.
Buổi sáng vẫn đúng giờ tỉnh dậy, luyện võ một hồi, sau khi tắm rửa thay xiêm y thì lại tiếp tục bận rộn công việc của mình.
“Sơ nhi, sao con còn tâm tư xử lý sổ sách vậy?” Lâm thị bước vào: “Ta đã hỏi thăm rồi, đại khái là mùng tám Hoàng Thượng sẽ chính thức tứ hôn, Bình Tây Vương già đầu rồi, hôn kỳ phỏng chừng cũng tổ chức nội trong nửa năm, phải tính đến việc thêu giá y rồi.”
Vân Sơ lập tức ngây dại.
Nàng biết hôn kỳ sẽ tới rất nhanh nhưng nhắc tới thêu giá y, nàng mới chân chính cảm thấy bản thân sắp gả chồng.
“Ta tìm cho con tám vị tú nương.” Lâm thị cười mở miệng: “Sáu người chuyên thêu giá y và chăn ga, hai người còn lại thêu giày và mấy thứ khác, sau khi con gả qua đó phải kính trưởng bối lễ gặp mặt, cũng là đồ thêu, đều để bọn họ thêu, cuối cùng con thêu mấy châm kết thúc là được, nửa năm hẳn là đủ rồi.”
Vân Sơ đến năm năm trước, lúc nàng gả chồng, mẫu thân cũng lo liệu mọi thứ cho nàng như vậy.
Nàng không nhịn được sà vào lòng Lâm thị: “Nương, nương đối xử với con thật tốt...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.