Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 32:




Hạ thị sôi máu, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Ngày hôm sau, giờ Thìn, Vân lão tướng quân đã đưa tới một nữ tử thân hình rắn chắc.
Nữ tử này tên Thu Đồng, ước chừng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc một bộ y phục ngắn màu đen, bên hông là một thanh bội kiếm.
“Bái kiến phu nhân!”
Thu Đồng ôm quyền hành lễ, một thân hiên ngang.
Vân Sơ cũng là nữ nhi nhà võ tướng, vừa nhìn là đã biết công phu của Thu Đồng này không tồi.
Nàng mở miệng nói: “Sau này ngươi chính là sư phó dạy võ của ta, ngươi cứ tự xem bản thân là lão sư, ngươi dạy thế nào thì ta luyện thế đó.”
Thu Đồng đồng ý, tiến lên thăm dò gân mạch của Vân Sơ, không ngừng lắc đầu: “Phu nhân quả thật có một chút căn cơ nhưng lâu rồi không hoạt động gân cốt, gân mạch đã co cứng, điều quan trọng nhất bây giờ là khiến thân thể khôi phục lại trạng thái mềm mại...”
Vân Sơ lập tức bị kéo ra sân.
Đừng thấy Thu Đồng chỉ là một nữ nhân, lực tay thật không thua gì tổ phụ của nàng, lúc khai thông huyệt vị cho nàng thật khiến nàng đau muốn chết.
Một canh giờ sau, Vân Sơ toàn thân vô lực.
Trên mặt Thu Đồng không có một chút biểu cảm: “Sáng mai ta sẽ ở trong sân chờ phu nhân lúc gà gáy.”
Hai mắt Vân Sơ tối sầm.
Lúc gà gáy là khoảng vào giờ Sửu, cũng chính là vừa hơn nửa đêm một chút.
Nàng cảm giác bản thân vừa chợp mắt thì đã bị Thính Sương đánh thức: “Phu nhân, nên dậy rồi, Thu Đồng tỷ tỷ đã chờ ở bên ngoài.”
Vân Sơ nhanh chóng bò khỏi giường.
Con đường này là nàng chủ động lựa chọn, phải kiên trì đi về phía trước, không được lùi bước.
Tổ phụ đã nói bản lĩnh học được mới là thứ chân chính thuộc vê bản thân.
Ngoài sân sáng đèn, Thu Đồng nghiêm nghị đứng đó, nàng ấy làm mẫu một bài mã bộ tiêu chuẩn rồi bảo Vân Sơ đứng tấn một khắc, sau đó dần dần tăng thời gian.
Lúc còn bé Vân Sơ cũng từng luyện mã bộ, lần nào cũng nhân lúc tổ phụ không chú ý để làm biếng.
Lúc nhỏ lười biếng, trưởng thành phải chịu khổ rồi.
“Mấy người các ngươi cũng tới đây tập với phu nhân đi.” Thu Đồng nhìn đám nha hoàn đứng phía sau: “Nếu có gặp nguy hiểm thật thì các ngươi cũng có thể bảo vệ phu nhân.”
Thính Sương, Thính Tuyết, Thính Phong nghe vậy thì lập tức bước lên, xếp hàng đứng tấn.
Sau một khắc, ba nha đầu chưa từng luyện võ đã mệt tới mức mồ hôi đầm đìa, Thu Đồng cho bọn họ nghỉ ngơi một lúc. Vân Sơ đã có một chút nền tảng, đứng tấn hơn nửa canh giờ mới có chút đứng không vững.
Luyện thêm khoảng một canh giờ, nàng vừa về giường đã lập tức chìm vào giấc ngủ, ngủ được khoảng một cạnh giờ là trời sáng.
Một đám người đã tới đứng chờ thỉnh an.
“Mẫu thân, sinh thần của lão thái thái sắp tới.” Tạ Phinh cầm mấy danh sách màu đỏ: “Con muốn tổ chức tiệc mừng thọ long trọng một chút, mời các phu nhân có thân phận trong kinh thành tới cho náo nhiệt, mẫu thân thấy thế nào?”
Vân Sơ nhìn danh sách của nàng ta: “Muốn mời phu nhân Hộ bộ Thượng thư, phu nhân Thái sư à... Đây đều là Nhất phẩm phu nhân, với gia thế của Tạ gia, căn bản không mời được bọn họ.”
Tạ Phinh mở miệng nói: “Quan hệ của ngoại bà và những vị phu nhân này rất tốt, cũng là người nhìn mẫu thân lớn lên, nếu mẫu thân đi mời, con nghĩ bọn họ sẽ cho mẫu thân mặt mũi...”
Đào di nương phụt cười thành tiếng: “Đại tiểu thư vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu những người lõi đời như vậy.”
Bị một di nương nhạo báng, Tạ Phinh có chút mất mặt.
Thính Vũ mở miệng nói: “Nếu là tiệc thọ của phu nhân thì có thể miễn cưỡng mời những phu nhân này tới, nhưng với lão thái thái mà nói thì thật không ổn.”
“Phinh tỷ nhi, viết lại danh sách khách mời.” Vân Sơ nhìn nàng ta rồi nói: “Còn nữa, ngươi tính làm bàn tiệc giống năm trước như đúc sao, vẫn nên sửa lại, phải làm món mới đa dạng hơn có đúng không?”
Tạ Phinh nhận lấy đả kích.
Trước kia dù nàng ta làm gì cũng sẽ được mẫu thân khen ngợi vài câu.
Nhưng từ lúc nàng ta lén đưa đồ Hạ thị, hình như thái độ của mẫu thân với nàng ta cũng thay đổi.
Nàng ta cúi đầu: “Vâng, mẫu thân, con lập tức về sửa ngay.”
Vân Sơ không tiếp tục quản chuyện tiệc mừng thọ nữa, giao tất cả cho Tạ Phinh, chỉ nhân lúc người tới thỉnh an cho một vài ý kiến nhỏ.
Nàng toàn tâm theo Thu Đồng học võ.
Điều khiến nàng không ngờ tới là đã ba bốn ngày mà ba hài tử thân sinh của Hạ thị, Tạ Phinh, Tạ Thế An, Tạ Thế Duy chưa từng đưa dược tới miếu nhỏ.
Vân Sơ cười cười.
Ba con sói mắt trắng này chẳng những vô tình vô nghĩa với nàng mà tình cảm dành cho thân nương Hạ thị này cũng chẳng thâm hậu gì.
Ngày tháng của Hạ thị thật không tốt chút nào.
Nàng ta phun mấy ngụm mất, thân mình vô cùng khó chịu, hơn nữa còn không có nổi một bữa ăn bình thường, nàng ta nhanh chóng trở nên gầy ốm.
Nàng ta biết cứ như thế này là không được, phải nghĩ biện pháp cứu lấy bản thân, nếu không ngày nào đó nàng ta chết ở miếu nhỏ này thì cũng không có người nào biết.
Chờ tiểu ni cô duy nhất trong miếu chìm vào giấc ngủ, nàng ta thừa dịp trời tối lẻn ra khỏi miếu, tránh tai mắt của đám nha hoàn gia đinh, chạy một mạch tới ngoài thư phòng của Tạ Cảnh Ngọc.
Tạ Cảnh Ngọc ngày nào cũng về khuya thế này.
Nàng ta vừa đến cửa thư phòng thì đã thấy một bóng dáng cao lớn đang đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.