Người hoàng thất ngồi trên chỗ cao nhất, ba mặt xung quanh đều được bố trí bình phong, phía dưới bàn đều có lò than vô cùng ấm áp.
Vân Sơ đang dùng bữa thì một âm thanh truyền đến bên tai: “Vân tiểu thư, bản công chúa đang gọi ngươi.”
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bên phải mình, là công chúa Khánh Hoa đang gọi nàng.
Nàng nhếch môi.
Vị công chúa này ở kinh thành ăn tết xong không phải nên về phủ Phò mã ở Bình Lãnh sao, sao đến bây giờ còn chưa chịu đi.
“Công chúa có gì chỉ giáo?”
Công chúa Khánh Hoa thay đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh Vân Sơ, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi quen biết Ngô đại phu kia thì không bằng ngươi xin hắn một ít thuốc cho bổn công chúa?”
Vân Sơ dò hỏi: “Công chúa có bệnh kín gì sao?”
“Chỉ là thuốc bảo dưỡng dung nhan thôi.” Công chúa Khánh Hoa nói: “Sao, ngươi muốn từ chối mệnh lệnh của bổn công chúa?”
“Nhị tỷ là người duy nhất dám bày ra bộ dáng công chúa trước mặt người Vân gia đó.” Âm thanh lạnh lùng của Sở Dực từ bên cạnh truyền đến: “Nhị tỷ có dám nói mấy lời này trước mặt Vân tướng quân?”
Công chúa Khánh Hoa đứng thứ hai trong số mấy vị công chúa của hoàng cung, trước giờ Sở Dực đều gọi nàng ta là nhị tỷ.
Gương mặt nàng ta trở nên cứng đờ: “Ta chỉ nhờ Vân tiểu thư giúp một chút mà thôi.”
“Nhờ người ta giúp đỡ thì phải bày tỏ thái độ đúng mực.” Sở Dực uống rượu rồi nhìn về phía Vân Sơ: “Vân tiểu thư, nhị tỷ ta không hiểu chuyện, ta mượn ly rượu này xin lỗi thay.”
Công chúa Khánh Hoa tức đến mức siết chặt nắm tay.
Nàng ta đã gần ba mươi mà lại bị thân đệ đệ nói bản thân không hiểu chuyện trước mặt một nữ nhân mới hơn hai mươi tuổi, thật là nhục nhã biết bao.
Theo nàng ta thấy thì Dực nhi đã sớm có ý với Vân Sơ, chẳng qua là hai đứa nhỏ vừa lúc thúc đẩy chuyện này mà thôi.
Nếu không thì tại sao Dực nhi lại như hạ thấp thể diện của thân tỷ tỷ trước mặt người ngoài chứ?
May mắn bát tự không hợp, nếu không sau này nàng ta sẽ bị đệ đệ của mình làm cho tức chết.
Công chúa Khánh Hoa phất tay áo rời tiệc.
Vân Sơ bất đắc dĩ nhìn về phía Sở Dực, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Nam nhân này ra mặt giúp nàng là có ý tốt nhưng công chúa Khánh Hoa chắc chắn sẽ ghi món nợ này lên đầu nàng.
Cũng không phải nàng sợ công chúa Khánh Hoa mà chỉ là không muốn gây phiền toái không cần thiết mà thôi.
Cũng may công chúa Khánh Hoa không sống ở kinh thành, số lần hai người đụng mặt cũng không nhiều.
Yến hội diễn ra được một nửa thì Vân Chấn Giang làm một bài thơ chúc mừng tổ phụ Trụ Quốc đại tướng quân.
Ngay sau đó, bát hoàng tử cũng bước ra, dùng tiêu thổi một khúc quân hành rung động lòng người.
Sở Hoằng Du không cam lòng yếu thế, vung tay nhỏ, đá chân nhỏ, nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng cũng chạy đến dâng bức tranh mà muội muội vẽ lên.
“Thưởng, đều có thưởng!” Hoàng đế cười to nói: “Mỗi đứa một bộ giấy và bút mực, được không?”
Sở Hoằng Du đau khổ muốn phản bác nhưng sau khi liếc nhìn phụ vương nhà mình thì chỉ đành yên lặng nuốt ý tưởng muốn đổi phần thưởng về.
Vân Chấn Giang lễ độ tạ ơn nhận ban thưởng.
Bát hoàng tử đột nhiên vén áo bào quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần cả gan, có thể đổi phần thưởng không?”
Sở Hoằng Du chống má, nó cũng muốn đổi, nó đã ưng ý chiếc nhẫn ban chỉ của hoàng tổ phụ thật lâu, lấy viên ngọc xanh biên biếc kia ra làm mặt dây cho mẫu thân chắc chắn sẽ rất đẹp.
Hoàng đế có chút kinh ngạc vì hành động của bát hoàng tử.
Trong ấn tượng của ông ta, cảm giác tồn tại của lão bát rất thấp, không có khí khái của hoàng tử, đôi mắt thuần tịnh như một con thỏ trắng. Ông ta cảm thấy lão bát là đứa rất nhát gan.
Thế mà nó lại đòi đổi phần thưởng ngay lúc này.
Chuyện như vậy dường như chỉ có Du ca nhi không hiểu chuyện mới làm.
Hoàng đế mở miệng: “Con muốn thưởng cái gì?”
Bát hoàng tử cúi đầu nói: “Nhi thần muốn xin phụ hoàng phong vương.”
Hắn vừa nói xong thì tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Thân là hoàng tử hoàng tôn, phong vương chỉ là chuyện sớm muộn, mới chín tuổi đã đòi phong vương, có phải là gấp gáp quá không, ngũ lục thất hoàng tử ở trên còn chưa được phong đâu.
Mọi người trong sân tiệc đều xôn xao bàn tán.
“Hiện giờ Vân gia vừa lập công lớn, Vân tướng quân vừa nhậm chức đại tướng quân vừa nhậm chức Đại tư mã, đang vào giai đoạn thịnh vượng nhất, lúc này bát hoàng tử lại yêu cầu Hoàng Thượng phong vương, có phải là được nước làm tới không.”
“Vân gia quân lại trở về với Vân gia, nếu bát hoàng tử muốn... chỉ e...”
“Hoàng Thượng vẫn còn tráng niên, Thái Tử cũng cường thịnh, sao có thể tới phiên bát hoàng tử...”
Hoàng đế cảm thấy rất kỳ lạ: “Hoàng tử hoàng tôn của Đại Tấn đều phải chờ tới mười hai tuổi mới được phong vương, con nói xem tại sao con lại muốn phong vương trước?”
Bát hoàng tử quỳ dưới đất nói: “Hiện giờ Vân gia lập công lớn, trở thành gia tộc cường thịnh nhất Đại Tấn từ trước tới này, cũng không còn gia tộc nào có thể bước lên đỉnh cao như vậy, mẫu phi của nhi thần là người Vân gia, Vân gia đắc thế cũng có nghĩa là mẫu phi đắc thế, nhi thần đắc thế...”
Hoàng đế có chút ngoài ý muốn nhìn nhi tử này.
Ông ta còn tưởng rằng nó sẽ nói sau khi trở thành Vương gia sẽ giúp ông ta phân ưu, giúp triều đình phân ưu, ra sức vì lê dân bá tánh, tóm lại chính là những lời sáo rỗng mờ mịt, chỉ là ông ta không ngờ lão bát lại nói hết suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người ngồi ở đây lúc này ra như vậy.
“Vân gia đời đời làm trung thần, cho dù tay nắm trọng binh nhưng vẫn trung với hoàng quyền, trung với triều đình, nhưng bá quan văn võ trong triều chưa chắc đã nghĩ như vậy.” Bát hoàng tử tiếp tục nói: “Thái Tử hoàng huynh và mấy vị hoàng huynh khác chưa chắc đã cho rằng Vân gia và nhi thần không có tâm tư kia... Nhìn chung ngàn năm lịch sử, lúc hoàng quyền ngã xuống thì thủ túc sẽ g.i.ế.c hại lẫn nhau, nhi thần không hy vọng sẽ xảy ra chuyện như vậy, nếu có xảy ra thì cũng không muốn bản thân phải đối mặt... vì vậy, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng phong vương, cũng thỉnh cầu phụ hoàng cho nhi thần lập tức tới đất phong, vĩnh không về kinh!”
Mọi người lại thêm một lần khiếp sợ.
Sau khi hoàng tử hoàng tôn được phong vương thì đều chờ hoàng đế đời kế tiếp đăng cơ mới chịu sung quân đến đất phong.
Vương gia đến đất phong đều được gọi là sung quân, bởi vì đất phong đều là những nơi xa xôi hẻo lánh khắp trời nam biển bắc, cuộc sống ở đó vô cùng cực khổ, hoàng tử hoàng tôn đều sẽ tìm cách để không đến đất phong, nào có ai lại đòi phong vương trước để được tới đất phong chứ, không phải là tự chuốc khổ sao?
Hơn nữa bát hoàng tử còn nói vĩnh viễn không về kinh.
Hoàng tử nào cũng có khả năng đoạt vị, không phải chỉ nói một câu ta không có ý niệm với ngôi vị hoàng đế kia là sẽ được Hoàng Thượng tin tuongử.
Bốn chữ vĩnh viễn không về của bát hoàng tử có thể nói đã dẹp bỏ hết băn khoăn trong lòng Hoàng Đế Hoàng Hậu và Thái Tử.
“Con đứng lên nói chuyện.” Ánh mắt hoàng đế trở nên nhu hòa: “Trẫm hỏi con, lời thỉnh cầu này là ý của con hay là ý của Vân phi?”
“Là quyết định mà nhi thần và mẫu phi đã cùng nhau thương nghị.” Bát hoàng tử đáp lời: “Cữu cữu cũng ủng hộ.”
Vân Tư Lân bước lên chắp tay nói: “Hoàng Thượng, thần chỉ nguyện trung thành với Hoàng Thượng, tuyệt đối sẽ không làm tay sai vây quanh cuộc chiến đoạt đích của các vị hoàng tử, bát hoàng tử rời xa kinh thành mới là sự đảm bảo lớn nhất cho sự tín nhiệm quân thần, vì lẽ đó mà thần rất ủng hộ quyết định của bát hoàng tử.”
“Tốt lắm!” Hoàng đế vỗ tay: “Lão bát trọng tình trọng nghĩa, vậy trẫm ban cho con một chữ Nghĩa, phong làm Nghĩa Vương, ban tám trăm phủ binh, ngàn lượng hoàng kim, chọn ngày đến đất phong.”
Bát hoàng tử lại quỳ xuống: “Nhi thần khấu tạ phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Trái tim lơ lửng của Hoàng Hậu cuối cùng cũng yên ổn.
Nói thật, thứ bà ta kiêng kị nhất chính là Vân gia, nếu Vân gia vây quanh lão bát thì Đông Cung chưa chắc đã là đối thủ.
Lão bát đi là xong chuyện, Vân gia trở thành phái trung lập thì sẽ không còn khiến bà ta kiêng kị như vậy.
Trong lòng bà ta vẫn còn đang tiếc hận, sớm biết như thế thì ban đầu đã thúc đẩy hôn sự của Công Tôn Ninh và Vân Sơ rồi, vậy chẳng phải Vân gia sẽ tự nhiên trèo lên thuyền của Thái Tử sao.
Đáng tiếc lúc ấy bà ta không biết Vân Tư Lân sẽ sống sót quay về, hối hận cũng đã chậm.
Cũng may bát tự của lão tam và Vân Sơ không hợp, Vân Sơ cũng không thể gả cho lão tam...