Kỳ quốc sư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chẳng lẽ Bình Tây Vương tra sai rồi sao, thần chỉ gửi hơn hai mươi ngàn lượng ở tiền trang Chính Đức, đó là số bạc thần tích góp cả đời chứ không phải là bạc không rõ lai lịch.”
Sở Dực đối diện với ánh mắt của Kỳ quốc sư: “Nếu đã như thế thì nhìn chứng cứ đi.”
Từ khi biết được quốc sư tính ra bát tự của hắn và nàng không hợp, hắn đã sai người đi điều tra, chỉ cần tìm một thời cơ thích hợp để định tội quốc sư thôi.
Cho dù phương nam không xảy ra địa chấn thì hắn cũng có cách khiến quốc sư không thể trở mình.
Mấy vị quan văn nâng một chiếc rương vào đại điện.
Sở Dực bước tới mở rương, lấy ra một quyển sổ thật dày: “Đây là ghi chép những khoản bạc quốc sư gửi ở tiền trang mấy năm nay.”
Sắc mặt của Kỳ quốc sư lập tức thay đổi.
Tại sao hắn lại tìm ra nấy thứ này?
“Còn có cái này ——” Sở Dực lấy quyển sổ ở đáy rương ra đưa đến tay bá quan văn võ: “Đây là chứng cứ các vị đại thần hối lộ quốc sư để bóp méo quẻ tượng.”
Có mấy vị đại thần từng đút lót cho quốc sư sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Trong số bọn họ cũng có người muốn thông qua việc quốc sư xem bói để được nói tốt mấy câu trước mặt hoàng đế, quả thật có đút lót một chút bạc.
Nhưng sau khi nhìn thấy tên đại thần ghi trong quyển sổ kia đều là những ký hiệu thì cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sở Dực cũng không điều tra sâu hơn, hắn chỉ muốn kéo quốc sư xuống ngựa chứ không phải đối nghịch với hơn phân nửa triều đình.
“Gần đây quốc sư đã thu vào ba mươi ngàn lượng, hẳn là đã được Thái Hậu sai sử động tay vào bát tự của ta.” Sở Dực dõng dạc nói: “Nói cách khác, cái quốc sư gọi là thông linh khí thiên địa, có thể tính mệnh người vận quốc gia đều chỉ là nhìn bạc nói chuyện. Nhiều năm như vậy, quốc sư ngồi ở vị trí này đã tham ô bao nhiêu, e rằng bạc ở tiền trang cũng chỉ là một sợi lông trâu nho nhỏ, xin hỏi phụ hoàng, người như vậy có thể làm quốc sư của một nước không?”
Hoàng đế xem qua chứng cứ, gương mặt lập tức trở nên u ám như có mây đen che phủ.
Ông ta nhớ tới tảng đá kia, cũng nhớ tới kết quả quẻ tượng của Đinh Nhất Nguyên.
Theo lối hành sự này của quốc sư, hầu bao của bá quan văn võ hẳn đã bị lão ta đào rỗng, một quốc sư phú quý, tất cả mọi người đều bần hàn.
Là do bình thường ông ta quá tín nhiệm quốc sư nên mấy đại thần kia mới tìm đến quốc sư giở trò để được ông ta coi trọng đề bạt.
Quốc sư vốn nên mang ý chỉ của trời cao truyền đạt cho chân long thiên tử, vốn nên báo cáo khó khăn thống khổ của nhân gian cho trời xanh, cuối cùng lại làm ra chuyện như vậy.
Bất cứ thứ gì đã dính vào hơi tiền thì đều rất ghê tởm.
Đặc biệt là thế ngoại cao nhân như quốc sư, lại lợi dụng chức quan để tích trữ nhiều bạc như vậy.
Chuyện này khiến tất cả nhận thức của hoàng đế trước đây trở nên điên đảo.
“Lớn mật!”
Hoàng đế gầm lên giận dữ, cầm nghiên mực ném đi không một chút lưu tình, nghiên mực đập vào trán quốc sư.
Máu tươi ồ ạt chảy xuống, quốc sư chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm
“Hoàng Thượng, xin nghe thần giải thích.” Kỳ quốc sư cố gắng mở miệng: “Số bạc này cũng không phải vào túi riêng của thần, số bạc này là để cung phụng Tổ sư gia...”
Có mấy vị đại thần từng nhận được lợi ích từ chỗ quốc sư, thật sự không đành lòng nhìn Nhất phẩm quốc sư rơi vào hoàn cảnh này nên muốn đứng ra nói đỡ cho lão mấy lời.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh vang trời truyền vào đại điện.
“Báo ——”
Một thị vệ chạy như bay vào trong.
“Tám trăm dặm cấp báo, bảy ngày trước, địa long xoay người ở Thâm Thành phương nam, tất cả quan đạo đã bị phá hủy, tới lúc này tin tức mới được truyền ra...”
“Toàn thành thương vong vô số, thiếu lương đoạn thủy, xin Hoàng Thượng chẩn viện!”
“Cái gì?”
“Phương nam thật sự xảy ra địa chấn?”
“Nói cách khác, quẻ tượng của Đinh tiên sinh đã ứng rồi.” “Ta đã nói là Đinh tiên sinh rất linh mà, lúc đầu các ngươi không chịu tin ta!”
“...”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào Đinh Nhất Nguyên.
Từ lúc hắn bước vào đại điện, trước sau vẫn giữ bộ dáng không màng hơn thua.
Dù cho lúc nãy suýt bị kéo ra ngoài c.h.é.m hay lúc này quẻ tượng đã ứng nghiệm thì vẻ mặt của hắn vẫn không hề d.a.o động.
Lúc tất cả mọi người đều nhìn hắn, đáy mắt của hắn mới lộ ra vẻ trách trời thương dân: “Hoàng Thượng, đây là kiếp nạn do quốc sư vọng ngôn, bóp méo thiên mệnh, quốc sư truyền đạt thiên mệnh, báo ứng không chỉ rơi lên đầu lão ta mà sẽ biến thành trời phạt, nếu không xử trí quốc sư Kỳ thị, lê dân bá tánh thiên hạ sẽ rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng!”
“Không, không phải...” Mặt mũi Kỳ quốc sư trắng bệch: “Hắn là tên giang hồ bịp bợm, nói không thành có...”
Lão ta không rõ tại sao có thể tính ra địa chấn.
Lão làm quốc sư nhiều năm như vậy, đã làm nhiều pháp sự ở Đăng Tinh Đài như vậy nhưng chưa bao giờ nhận được ý chỉ của trời cao.
Chẳng lẽ chỉ vì lão ta dính vào hơi tiền nên đã mất đi tư cách sao?
Ánh mắt hoàng đế vô cùng lạnh lẽo.
Quẻ tượng của Đinh Nhất Nguyên đã ứng nghiệm, nói cách khác, mỗi chữ Đinh Nhất Nguyên nói đều là thật.
Đại Tấn của ông ta sẽ vì quốc sư mà gặp nạn.
“Kỳ Thịnh, quỳ xuống!” Hoàng đế tức giận mở miệng: “Quốc sư Kỳ Thịnh của Khâm Thiên Giám làm quốc sư hơn hai mươi năm, lấy quyền mưu tư, ngồi không ăn bám, bóp méo thiên mệnh, bất kính giang sơn xã tắc, không tôn thờ tông miếu hoàng thất, không thương xót lê dân bá tánh... ba ngày sau, ngọ môn xử trảm!”
“Hoàng Thượng! Xin Hoàng Thượng tha mạng!” Kỳ quốc sư mềm oặt cả người: “Vi thần ở bên cạnh Hoàng Thượng hơn hai mươi năm, không có công lao cũng có khổ lao, xin Hoàng Thượng niệm tình vi thần cực khổ mở cho một đường lui, giữ cho vi thần một mạng...”
Lão ta tích được nhiều bạc như vậy, còn chưa hưởng thụ được ngày nào đã phải chết, bảo lão làm sao cam tâm...
Hoàng đế đá lão văng ra xa: “Niệm tình phần khổ lao kia của ngươi, trẫm sẽ không nghiền xương ngươi thành tro, người đâu, dẫn đi!”
Ngự Lâm Quân bên ngoài đi vào, bốn người giữ chặt bả vai của Kỳ quốc sư, kéo lão ta ra ngoài. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Tiếng xin tha của lão dần dần đi xa.
Mọi người trong điện thổn thức không thôi.
Quốc sư là quan Chính nhất phẩm, hoàn toàn không giống những quan Nhất phẩm khác, đa phần chỉ làm việc cho Hoàng Thượng, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Hoàng Thượng, là người Hoàng Thượng tín nhiệm nhất.
Nhưng một người quyền cao chức trọng như vậy cũng chỉ vì một câu của Hoàng Thượng, nói trảm là trảm.
Hoàng đế chỉ thất thần trong nháy mắt, ví như lúc trước lão tứ mưu phản rồi qua đời, ông ta chỉ hơi khổ sở lúc nhìn thấy t.h.i t.h.ể của lão tứ mà thôi.
Một chút cảm xúc đó cũng không ảnh hưởng tới ông ta.
Ông ta mau chóng trở lại bình thường, ánh mắt dừng trên người Đinh Nhất Nguyên: “Hiện giờ vị trí quốc sư còn trống, Đinh tiên sinh có nguyện trở thành quốc sư của Đại Tấn không?”
Chúng thần: “...”
Quốc sư còn chưa c.h.ế.t mà Hoàng Thượng đã lo tìm quốc sư mới rồi sao.
Quả nhiên gần vua như gần cọp, không ai có thể vĩnh viễn đứng trên chỗ cao.
Trái tim trong n.g.ự.c Đinh Nhất Nguyên đột nhiên nhảy dựng.
Tất cả mọi thứ Vân tiểu thư nói đều chuẩn cả.
Hoàng Thượng lại chính miệng mời hắn về làm quốc sư... cứ như đang nằm mơ vậy.
Tuy rằng trong lòng như đang có sóng to gió lớn nhưng sắc mặt của hắn vẫn không hề thay đổi, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Thảo dân tự do quen rồi, không đảm đương nổi vị trí quốc sư, đa tạ tấm lòng của Hoàng Thượng.”
Cả đám đại thần đều kinh ngạc.
Đạo sĩ này có biết quốc sư có ý nghĩa như thế nào không, đó là chức quan Nhất phẩm, gần như là đứng đầu hàng quan lại, là người được hoàng đế tín nhiệm nhất.
Vậy mà hắn lại từ chối?
Nhưng cũng có thể làm thế thật, thế ngoại cao nhân chân chính căn bản không màng những thứ này.