Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 327



Vân Trạch đứng trên bậc thang, khoanh tay nhìn hắn: “Khảo nghiệm của Vân gia ta chia làm văn học và võ học, Vương gia chọn cái nào?”

Sở Dực khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Văn học.”

Vân Trạch sửng sốt.

Sáu năm trước, vào ngày Sơ nhi gả cho Tạ Cảnh Ngọc, hắn cũng hỏi cùng một vấn đề như vậy, Tạ Cảnh Ngọc cũng chọn văn học.

Cùng là một câu trả lời nhưng phản ánh tính cách hoàn toàn khác biệt của hai người.

Tạ Cảnh Ngọc đọc sách nhiều, chọn văn học cũng không kỳ lạ.

Bình Tây Vương là võ tướng nhưng cũng chọn văn học...

“Được, mời Vương gia nghe đề, đề đầu tiên, ta ra vế trên, Vương gia đối vế dưới là được.” Vân Nhuận đứng bên cạnh bình tĩnh mở miệng: “Hành, hành, hành, hành hành thả chỉ.”

Sở Dực từ nhỏ đã theo nghề võ, tuy cũng từng đến Quốc Tử Giám đọc sách nhưng cũng không quá am hiểu.

Hắn đi qua đi lại một lúc rồi mở miệng đám lại: “Vọng, vọng, vọng, vọng vọng vân thư.”

Vân Nhuận ngón tay một đốn.

Vế dưới của câu đối cát tường này vốn là tọa, tọa, tọa, tọa tọa hà phương, hợp với vế trên sẽ tạo thành một khung cảnh tuyệt diệu.

Tuy vế đối của Sở Dực có vẻ hơi kém cỏi nhưng lại thể hiện được tâm trạng của Sở Dực ngay lúc này, đại khái là muốn nói bản thân đang hướng về Vân Sơ, nhưng lại không thể nói trắng ra nên đã đổi thành vân thư, một câu thơ mang ý nghĩa nhìn mây trên bầu trời hết hợp rồi lại tan, hắn chính là lợi dụng ý này để ra vế đối lại.

“Vế đối của Vương gia thật sự quá hay.” Vân Nhuận cười cười, lui về phía sau cho một nam đinh Vân gia khác bước lên.

Vân Dật tiến lên, chắp tay nói: “Vương gia, ta có một vấn đề như sau, ví dụ Vương gia đi ra ngoài, đi tớ một ngã rẽ nhưng lại không biết nên rẽ sang trái hay sang phải, đầu hai ngã rẽ đều có một lão giả đang đứng đó, một người luôn luôn nói thật, một người khác chỉ thích nói dối, lúc này Vương gia chỉ có thể chọn một người để hỏi một vấn đề, xin hỏi Vương gia làm sao để tìm được con đường chính xác?”

Đề mục như vậy khiến khách khứa cảm thấy vô cùng m.ô.n.g lung.

Một người nói thật, một người nói dối, mấu chốt là bản thân không biết ai nói thật ai nói dối, cho nên hỏi một vấn đề thì cũng không biết đáp án nhận được là thật hay là giả.

Đề mục này quá mức xảo quyệt.

Vân Dật có chút đắc ý, đây chính một nan đề mà hắn phải lật rất nhiều sách cổ mới tìm được.

Hắn cho rằng Sở Dực sẽ yêu cầu gợi ý.

Ai ngờ Sở Dực lại cong môi, chậm rãi mở miệng: “Ta sẽ hỏi lão giả bên phải rằng nếu ta hỏi lão giả bên trái thì ông ta sẽ trả lời thế nào.”

Hắn vừa nói xong thì Vân Dật đã trở nên ngây dại, một vũ phu chỉ biết tòng quân đánh giặc mà đầu óc cũng nhanh nhạy như vậy sao?

Trình Tự đứng đằng sau Sở Dực gãi gãi cằm: “Là ý gì, là ý gì, không hiểu...”

Hôm nay là ngày đại hôn nên tâm tình của Sở Dực vô cùng sung sướng, hắn mở miệng giải thích: “Nếu lão giả bên phải chỉ nói thật thì ông ta sẽ chỉ ra con đường sai, nếu lão giả bên phải chỉ nói láo thì ông ta cũng chỉ ra đường nào là đường sai.”

Trình Tự chỉ cảm thấy mơ hồ, tại sao một vấn đề đơn giản như vậy mà hắn lại nghĩ không ra chứ...

“Trí nhớ của Vương gia thật tốt.” Vân Dật bội phục, để người khác bước lên.

Nam đinh đồng lứa của Vân gia cũng chỉ có Vân Trạch và Vân Nhuận đọc sách xuất sắc, đề mục của những người còn lại tương đối đơn giản hơn nhiều, Sở Dực một đường quá quan trảm tướng, đối mặt với người cuối cùng, cũng chính là Vân Trạch.

Biểu cảm của Vân Trạch có chút phức tạp.

Cảnh tượng Tạ Cảnh Ngọc đón dâu sáu năm trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, rõ ràng là Trạng Nguyên lang năm đó, cũng là những đề mục như vậy nhưng lại không nhận được câu trả lời như mong muốn.

Đáp không được cũng thôi đi, còn tỏ thái độ.

Vì sợ ngày thành thân mất mặt khó coi nên bà mối đã phải đứng ra hòa giải, để cuộc khảo nghiệm này kết thúc trước.

Tại sao khi đó hắn không nhận ra Tạ Cảnh Ngọc căn bản không xứng làm phu quân người ta?

Vân Trạch nhìn Sở Dực, ánh mắt hai người chạm nhau.

Bọn họ đều là người thông minh, vừa nhìn đã hiểu ngay sâu trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

Sau một hồi, Vân Trạch tránh ra: “Vương gia, mời.” Vân Sơ được hai hỉ bà đỡ bước ra khỏi khuê phòng.

Tay nàng cầm một chiếc quạt tròn đỏ rực, che khuất gương mặt của mình, nhưng nàng vẫn có thể thông qua khe hở trên quạt nhìn thấy nam nhân đang đi về phía nàng.

Nàng chỉ từng thấy hắn mặc y phục đen huyền, đây là lần đầu tiên thấy hắn mặc một bộ xiêm y đỏ rực, bên hông treo ngọc bội, chính là ngọc bội nàng đưa cho hắn, còn có một chiếc túi thơm trông rất khó coi, thêm một thanh bội kiếm, ánh mắt mọi người đều đặt trên thanh bội kiếm kia, trong hắn có vẻ tài kinh phong dật, mặt như quan ngọc, phong tư sáng quắc.

Bà mối cầm một đầu cầu hoa đỏ tươi trong tay Sở Dực đặt vào tay Vân Sơ.

Vân Sơ nhận lấy cầu hoa kia.

Sở Dực đứng trước mặt nàng, khẽ khom lưng.

Hai hỉ bà đỡ Vân Sơ trèo lên lưng Sở Dực.

Sở Dực cõng nàng đi tới tiền viện, bước ra khỏi cổng lớn Vân gia, sau đó đi tới chỗ kiệu hoa đỏ thẫm, vững vàng đặt nàng ngồi vào trong.

Vân Sơ ngồi trong kiệu quay đầu nhìn ra ngoài, nàng nhìn thấy nương đang khóc, cha nàng ôm lấy nương, vẻ mặt cũng vô cùng luyến tiếc.

Vành mắt nàng đỏ lên, nước mắt mất khống chế trào ra.

“Tiểu thư, không được khóc đâu.” Bà mối đứng bên ngoài kiệu nhắc nhở: “Kinh thành chúng ta không có phong tục khóc trong ngày cưới đâu, thành thân là hỉ sự, là chuyện vui lớn, hơn nữa vương phủ cũng chỉ cách Vân gia có mấy bước, sau này nhớ nhà vẫn có thể về thăm, đừng khóc, đừng để lem hết phấn son.”

Vân Sơ cúi đầu nuốt nước mắt ngược vào trong.

Nàng khóc không phải vì bản thân phải chia lìa phụ mẫu mà chỉ là nhất thời cảm khái mà thôi.

Cuối cùng nàng đã không phải bước lên con đường như kiếp trước, cuối cùng nàng cũng đã bước ra khỏi bóng ma từng dây dưa cả một đời.

Mỗi một ngày sau này đều là cuộc sống mới

Nàng lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhìn ra ngoài vẫy tay.

Lâm thị vốn đang khóc không dừng được đột nhiện nhìn thấy nụ cười của Vân Sơ, cuối cùng cũng dừng khóc thút thít, bắt lấy tay Vân Tư Lân nói: “Đương gia, lần này Sơ nhi của chúng ta sẽ hạnh phúc đúng không?”

Vân Tư Lân ồm ồm nói: “Đương nhiên, nếu tên tiểu tử Sở Dực này dám bắt nạt Vân Sơ, lão tử sẽ băm hắn ra.”

“Được rồi, đừng có động một chút là đòi c.h.é.m đòi giết.” Lâm thị trừng mắt liếc nhìn ông ấy: “Kiệu hoa đã đi xa rồi, mau vào trong tiếp khách thôi.”

Lâm thị xoay người đi vào tiếp đón khách nhân.

Vân Tư Lân gãi đầu đi theo.

Đội ngũ đón dâu rời khỏi Vân gia, thẳng tiến phủ Bình Tây Vương.

Một tháng trước Bình Tây Vương đã mang sính lễ tới Vân gia, lúc đó đã khiến người trong kinh thành không khỏi líu lưỡi.

Hôm nay trưởng nữ Vân gia xuất giá, của hồi môn theo sau càng khiến người ta sợ ngây người.

“Trời ạ, Vân gia rộng rãi như vậy sao?”

“Ngươi biết cái gì, đây là sính lễ của Bình Tây Vương, còn thêm cả của hồi môn Vân gia chuẩn bị, hai nhà cộng lại, có thể không nhiều sao?”

“Bình Tây Vương đưa rất nhiều sính lễ, Vân phủ cũng chuẩn bị rất nhiều của hồi môn, sau này đều là tài sản riêng của Vân tiểu thư, thật khiến cho người ta hâm mộ.”

“Không phải nói Bình Tây Vương không muốn cưới vợ sao, tại sao còn cho Vân gia thể diện lớn như vậy.”

“Vân gia nhiều lần lập công lớn, Bình Tây Vương muốn Vân gia trợ lực thì phải đối xử tốt với nữ nhi Vân gia, đạo lý này mà cũng không rõ sao?”

“Bình Tây Vương hẳn chỉ là ra vẻ một chút thôi, sao có thể thật lòng với một nữ nhân đã gả lần hai chứ.”

“Đại hôn nhà quý tộc cũng chỉ là nhu cầu của hai bên mà thôi, nói tới chân tình có phải quá buồn cười rồi không.”

“...”

Trong tiếng bàn luận sôi nổi của dân chúng, tiếng kèn trống hòa tấu ngân vang, kiệu hoa một đường đung đưa tới thẳng cửa phủ Bình Tây Vương.

Từ lúc hôn sự được định ra, dưới sự “bức bách” của Ân phi, Sở Dực đã đưa hai đứa nhỏ dọn về vương phủ.

Phủ Bình Tây Vương lạnh lẽo đìu hiu trước kia đã được treo lụa đỏ và lồng đèn đỏ rực rõ, không khí vô cùng hân hoan náo nhiệt.