Người ngồi bên dưới đều đang xem lễ.
Thái Tử cùng Thái Tử Phi chỗ ngồi phía trước, hai trắc phi của Thái Tử đứng phía sau, một trong hai trắc phi chính là Phương trắc phi Phương Tâm Nghiên.
Chiếc khăn trong tay đã sắp bị nàng ta vò rách.
Nàng ta đứng bên sườn nên có thể thoáng nhìn thấy dung nhan của Vân Sơ, dù chỉ là một sườn mặt cũng đã đủ khiến nàng ta ghen ghét, nàng ta thật sự không dám tưởng tượng ra toàn bộ gương mặt đó sẽ tuyệt mỹ động lòng người như thế nào.
Nhưng dù có đẹp thế nào thì cũng chỉ là một chiếc giày rách, dựa vào đâu mà trở thành Bình Tây Vương phi.
Mà nàng ta lại là đích nữ Phương gia, quý nữ phẩm mạo xuất chúng lại chỉ có thể làm một trắc phi, trong những trường hợp thế này còn chẳng có tư cách ngồi xuống.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Tâm Nghiên cảm thấy vô cùng ghen ghét.
Có lẽ là quá phẫn nộ nên nàng ta cảm thấy lồng n.g.ự.c trướng đau, tựa hồ muốn nôn ra ngoài.
“Phương muội muội, ngươi làm sao vậy?”
Một trắc phi khác vội vàng dò hỏi.
Phương Tâm Nghiên chỉ hơi không thoải mái một chút mà thôi, một lúc là ổn.
Chỉ là nàng ta không thể nhìn nam nhân mình âu yếm hạnh phúc mỹ mãn cùng với nữ nhân khác, dựa vào đâu mà bọn họ có thể có một hôn lễ hoàn hảo...
Nàng ta ấn huyệt Thái Dương, lập tức ngã xuống.
“Phương muội muội!”
Vị trắc phi kia sợ hãi kêu lên, Thái Tử cùng Thái Tử Phi cũng bị kinh động.
Thái Tử Phi mày nhăn lại: “Phương trắc phi làm sao vậy?”
“Có làm sao thì cũng không nên té xỉu lúc tam đệ đang bái đường!” Thái Tử lạnh lùng nói: “Mau dẫn đi, thật là đen đủi!”
Mấy bà tử vội vàng chạy lại, kéo Phương Tâm Nghiên ra ngoài, cố gắng không để nhiều người chú ý.
Phương Tâm Nghiên vốn dĩ chỉ hơi không thoải mái, bị người ta lôi kéo như vậy, đầu óc lập tức choáng váng, tim cũng nhói đau...
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”
Âm thanh dõng dạc của người chủ hôn vang lên, đôi tân nhân được đưa vào tân phòng.
Một lúc sau, một bà tử chạy đến bên cạnh Thái Tử nhỏ giọng nói: “Thái Tử điện hạ, lúc nãy đại phu đã xem mạch cho Phương trắc phi, Phương trắc phi có hỉ.”
Thái Tử vô cùng vui vẻ.
Dưới gối hắn ta chỉ mới có một nhi tử, quá mức đơn bạc, đương nhiên là hy vọng có càng nhiều nhi tử càng tốt.
Xem ra Phương trắc phi cũng không phải cố ý té xỉu, nữ tử mang thai, thân thể yếu ớt cũng là bình thường.
Hoàng Hậu vừa nhướng mày thì đã thấy nhi tử ngồi ở đó cười ngây ngô, bà ta không khỏi thở dài, bà ta đã từng nói rất nhiều lần, phàm là người đứng trên cao thì không được để lộ hỉ nộ ra ngoài mặt, không thể để người khác nhìn ra được cảm xúc của mình, bà ta đã dạy nhiều năm như vậy, Thái Tử vẫn chưa học được chút nào.
Bà ta bước qua đó vỗ nhẹ vào vai Thái Tử, thấp giọng nói: “Chú ý dáng vẻ.”
Thái Tử nhếch môi cười: “Mẫu hậu, Phương trắc phi có thai rồi.”
“Qủa thật là một chuyện vui.” Hoàng Hậu lắc lắc đầu: “Hỉ yến bắt đầu rồi, ta cùng Hoàng Thượng về cung trước, con ở lại đây, làm việc gì cũng phải để tâm một chút.”
Sau khi đế hậu và Ân phi bãi giá hồi cung, mọi người cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Tuy phủ Bình Tây Vương rộng lớn nhưng khách khứa quá đông, tiền viện căn bản không chứa nổi, do đó bàn tiệc của nam nhân được đặt ở tiền viện, nữ khách được sắp xếp ở hậu viện, chỗ nào cũng vô cùng náo nhiệt.
Sở Dực mặc y phục tân lang đỏ rực, nâng chén rượu đứng lên: “Cảm tạ các vị đại nhân bớt chút thời gian đến tham gia hỉ yến, ta vô cùng cảm kích, ly rượu này kính các vị, mong các vị ăn ngon uống tốt.”
Các vị đại nhân đứng lên, nâng chén chúc mừng.
Sau khi Sở Dực buông chén rượu thì lập tức lấy một cái chén không, bắt đầu gắp thức ăn, dưới ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, hắn bưng một chén toàn thức ăn ngon đi về phía hậu viện.
Cung Hi Vương không nhịn được rũ môi.
Hắn ta vừa mới được giải lệnh cấm túc thì đã phải tới dự hôn lễ của lão tam.
Hắn ta thật không rõ tại sao Hoàng Hậu lại cho phép lão tam cưới nữ nhi Vân gia, chuyện này còn tệ hơn cả chuyện hắn cưới công chúa Cổ Lệ. Nhìn xem, vì để mượn sức Vân gia, lão tam trước nay luôn cao cao tại thượng lại bưng một chén thức ăn đi tới hậu viện trước mặt tất cả mọi người, thật là buồn cười.
Tân phòng được trang trí đỏ rực.
Rèm giường màu đỏ, ga đệm màu đỏ, chăn uyên ương màu đỏ vô cùng rực rỡ, đèn cầy ở đầu giường cũng là màu đỏ, ánh lửa cháy bập bùng.
Vân Sơ ngồi ngay mép giường, buông quạt, khẽ lắc lắc cần cổ đau mỏi.
Lúc này lại nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng tưởng hỉ bà có chuyện gì muốn dặn dò nên lập tức cầm lấy chiếc quạt, ngồi thật nghiêm chỉnh.
Thính Tuyết bước tới mở cửa: “Nô tỳ bái kiến Vương gia.”
Sở Dực cất bước đi vào, đặt thức ăn trong tay lên án kỷ, một chén đồ ăn kèm theo một chén canh nóng hổi.
Hắn đưa đôi đũa cho Vân Sơ: “Ăn một ít đồ lót dạ trước đi.”
Vân Sơ khẽ hạ chiếc quạt xuống: “Hỉ bà nói trước khi uống rượu hợp cẩn thì không được ăn thứ gì.”
Lúc này Sở Dực mới được nhìn rõ dung nhan của nàng.
Tóc đen được búi lên cao, đầu đội mão vàng của tân nương, từng chuỗi ngọc châu buông xuống càng khiến làn da nàng trắng nõn nà như tuyết, gương mặt nàng trông cứ như hoa đào tháng ba, đôi môi kia chính là đóa hoa nở rộ giữa ngày xuân.
Giá y đỏ thẫm thêu đầy hoa càng khiến nhan sắc của nàng trở nên thoát tục.
Hầu kết của Sở Dực trượt lên trượt xuống.
Hắn sợ bản thân không khống chế nổi, lập tức dời ánh mắt: “Rượu hợp cẩn là chuyện buổi tối, lúc này chỉ mới qua chính ngọ, không ăn nàng sẽ không chịu nổi đâu. Còn nữa, quy củ là con người định ra, nếu nàng lo lắng thì để ta đút cho nàng.”
Vân Sơ vội vàng buông quạt, nhận lấy đôi đũa trong tay hắn: “Ta, ta tự mình ăn là được.”
Bên trong tân phòng chật chội, khung cảnh đỏ rực, ánh mắt nồng cháy của nam nhân khiến trái tim nàng mất khống chế đập loạn lên.
Nàng vội vàng cúi đầu gắp mấy viên cá viên cho vào trong miệng.
Từ sáng đến giờ một ngụm nước hỉ bà cũng không cho nàng uống, bởi vì giá y quá rườm rà, hỉ bà sợ nàng muốn đi cung phòng thì sẽ rất bất tiện, nói cách khác là từ khi trời còn chưa sáng tới tận bây giờ, nàng chưa được ăn uống gì cả, viên cá kia vừa xuống bụng thì nàng càng muốn ăn thêm, chén canh kia cũng bị nàng uống hơn phân nửa.
“Vương gia, Thái Tử điện hạ và mấy vị Vương gia đang tìm ngài.”
Âm thanh của Trình Tự từ bên ngoài vọng vào.
Vân Sơ đỏ mặt, nếu đám người Thái Tử biết Sở Dực vào tân phòng thì không biết bọn họ sẽ chế giễu Sở Dực thế nào.
Nàng khụ khụ nói: “Bây giờ là thời gian mời khách, chàng mau đến tiền viện đi.”
“Không vội.” Sở Dực khàn giọng nói: “Nàng cứ từ từ ăn, nàng ăn xong thì ta lại đi.”
Vân Sơ đành phải ăn cho xong dưới sự quan sát của hắn.
Nàng đang muốn gọi Thính Tuyết vào dọn dẹp thì lại thấy nam nhân trước mặt cầm lấy chén đũa nàng vừa dùng xong.
“Ta đi tiếp khách, có chuyện gì thì nàng cứ cho người tới tiền viện thông báo.”
Hắn cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ sờ soạng búi tóc của Vân Sơ một lúc rồi rời khỏi tân phòng.
Vân Sơ cảm giác gương mặt mình nóng lên.
“Vương phi, nô tỳ tô thêm son môi cho ngài.”
Thính Tuyết đi tới, cẩn thận tô son cho Vân Sơ, cũng dặm thêm một ít phấn, nhan sắc của nàng dưới ánh nến càng thêm diễm lệ.
Một lúc sau, hỉ yến cũng kết thúc, những phụ nhân hoàng thất đồng lứa cũng tiến vào tân phòng trò chuyện giải buồn với tân nương tử, ngoài ra còn giúp tân nương tử làm quen một số người.
Người có thân phận tối cao nhất trong số tông phụ chính là Thái Tử Phi, còn người có quan hệ gần nhất với Vân Sơ chính là thân tỷ tỷ của Sở Dực, công chúa Khánh Hoa.
Công chúa Khánh Hoa sớm nên trở về phủ Phò mã từ lâu nhưng vì Sở Dực thành hôn nên đã ở lại kinh thành thêm một tháng.
Người bước vào tân phòng ngoài mấy tông phụ ra thì còn có hai đứa nhỏ.
Sở Hoằng Du nắm tay muội muội theo đám người đi vào, phụ vương nói ngày mai nó và muội muội mới được gặp mẫu thân, nó làm sao mà nhìn được, nên lúc này mới lén lút tới đây.
Lúc nó nhìn thấy bộ dáng của Vân Sơ thì lập tức ngây người.
Mẫu thân đẹp quá, đẹp như tiên vậy, tại sao trên đời lại có người đẹp như vậy...