Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 332:




“Mẫu thân, con không muốn ở sân viện riêng, một chút cũng không muốn.” Tiểu gia hỏa dựa sát vào Vân Sơ nói: “Con mới năm tuổi, vẫn là một hài tử, ở một mình sẽ sợ, con muốn ngủ cùng nương.”
Sở Trường Sinh gật đầu: “Hôm nay... con và ca ca, ngủ, ngủ ở chỗ này.”
Hai mắt Sở Dực tối đen, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Vân Sơ đã ôm hai đứa nhỏ nói: “Được thôi, đêm nay hai đứa ngủ với nương.”
“Ta thì sao?” Sở Dực đen mặt hỏi: “Ta ngủ ở đâu?”
“Ai da phụ vương, ngài ngủ ở đâu cũng được mà.” Sở Hoằng Du nghiêng đầu nói: “Nếu thật sự không có chỗ ngủ thì đến viện tử của con đi, Trịnh ma ma nói sân viện của con ở Quan Tinh Các.”
Sở Dực: “...”
Vân Sơ không khỏi bật cười.
Thính Tuyết và Thính Phong cùng hầu hạ Vân Sơ trang điểm thỏa đáng.
Hai người ôm theo hai đứa nhỏ vào cùng tạ ơn.
Xe ngựa nhanh chóng tới cửa hoàng cung, Ân phi đã cố ý sắp xếp cỗ kiệu, hai đứa nhỏ được đưa lên kiệu, đầu tiên sẽ phải tới Khôn Ninh Cung tạ ơn.
Hoàng Hậu lộ vẻ tươi cười ôn hòa, uống cạn ly trà Vân Sơ dâng lên rồi ban thưởng theo quy củ.
“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương.”
Vân Sơ hành lễ nhận thưởng, sau đó lấy một đôi giày trong tay nha hoàn đặt vào tay Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu nhìn nhìn, tỏ vẻ rất thích.
Đây cũng chỉ là thủ tục thông thường, hai bên cũng xem như có một buổi trò chuyện vui vẻ.
Tiếp theo là sẽ đến Trường Thu Cung của Ân phi để thỉnh an.
Bọn họ đang muốn rời đi thì một tiếng khóc thất thanh từ bên ngoài điện vọng vào.
“Hoàng Hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho lão lục...” Nguyên phi khóc lớn bước vào, son phấn trên mặt đều đã lấm lem, hoàn toàn không phải là giả bộ.
Hoàng Hậu liếc mắt một cái là đã nhìn ra tính nghiêm trọng của chuyện này, vội vàng nói: “Nguyên phi muội muội, xảy ra chuyện gì?”
“Hôm qua lão lục đến tham dự hôn lễ của lão tam, buổi tối trên đường về vương phủ đã xảy ra chuyện.” Nguyên phi vừa khóc vừa thở hổn hển: “Thần thiếp cũng chỉ mới nhận được tin tức, một bên tai của lão lục bị người ta cắt xuống rồi... Lão lục chính là huyết mạch của hoàng thất, sao có người dám ở dưới chân thiên tử động thủ với huyết mạch hoàng thất...”
Sở Hoằng Du và Sở Trường Sinh sợ tới mức rụt đầu lại, trốn vào lòng Vân Sơ.
Sở Dực nhíu mày: “Hỉ yến đã tan vào cuối giờ Dậu đêm qua, khi đó trên đường còn náo nhiệt, sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Hoàng Hậu trầm mặc: “Nguyên phi, ngươi theo bổn cung đi gặp Hoàng Thượng.”
Bà ta là mẫu nghi một nước, là đích mẫu của tất cả hoàng tử, hoàng tử xảy ra chuyện thì bà ta cũng khó thoát khỏi liên can, cần phải ra mặt giải quyết chuyện này.
Nguyên phi lau nước mắt: “Hoàng Thượng còn đang thượng triều, nếu không phải như thế thì thần thiếp đâu cần chạy tới chỗ Hoàng Hậu nương nương.”
“Vậy thì đến cửa Kim Loan Điện chờ.”
Hoàng Hậu đứng lên đi ra ngoài, Nguyên phi lập tức đuổi theo.
Vân Sơ cùng Sở Dực cũng đưa hài tử rời khỏi Khôn Ninh Cung, trên đường đi tới Trường Thu Cung, Vân Sơ thấp giọng nói: “Chàng thấy chuyện này thế nào?”
Sở Dực chậm rãi nói: “Tính tình lão lục kiêu căng tự đắc, trước nay ở trong cung còn có quy củ ràng buộc, sau khi được phong vương dọn ra khỏi cung thì thường xuyên khinh nam bá nữ, bị người ta trả thù cũng dễ hiểu, chỉ là không biết người nào lại dám to gan như vậy.”
Vân Sơ gật đầu: “Lục hoàng tử Thành Vương xảy ra chuyện ngay ngày đại hôn của chúng ta, chàng hẳn cũng nên ra mặt điều tra một phen.”
Sở Dực nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Thật vất vả mới có ba ngày nghỉ, ba ngày nay ta phải ở bên cạnh nàng, dù là chuyện gì thì cũng không quấy phá được ta.”
Gương mặt Vân Sơ lập tức đỏ lên.
Lúc ngẩng đầu thì đã thấy Trường Thu Cung ngay trước mắt, nàng vội vàng rút tay ra. Trường Thu Cung.
Hoa xuân nở rộ, cung nhân bận rộn làm việc.
Ân phi đã sớm ngồi trong điện ngóng trông, vừa thấy Sở Dực và Vân Sơ đưa hai đứa nhỏ đi vào thì trên mặt bà ấy đã nở nụ cười.
“Nhi tức thỉnh an mẫu phi.” Vân Sơ hành lễ, dâng lên một chung trà: “Mời mẫu phi uống trà.”
Ân phi cầm lấy chung trà uống cạn rồi gỡ một chiếc vòng ngọc, thêm một phong bao đỏ thẫm đặt vào tay Vân Sơ.
Vân Sơ lại dâng trà cho công chúa Khánh Hoa ngồi bên cạnh: “Nhị tỷ, mời uống trà.”
Công chúa Khánh Hoa bưng chung trà, mở nắp, thổi thổi vụn trà rồi ngẩng đầu nói: “Sáng mai là ta phải khởi hành về phủ Bình Lãnh, có một số lời cần phải nói ngay, bằng không sau này khó mà có cơ hội. Dực nhi trước nay vẫn luôn một mình, chuyện gì cũng dễ nói, hiện giờ đã Vương phi, ngươi là đương gia chủ mẫu của vương phủ, có rất nhiều việc cần phải lo toan, ví dụ hai vị trí trắc phi vẫn còn trống, ngươi...”
“Nói mấy chuyện này làm gì!” Ân phi mở miệng ngắt lời công chúa Khánh Hoa: “Mới thành thân ngày đầu tiên, nói mấy chuyện này không thích hợp.”
Công chúa Khánh Hoa nhíu mày: “Còn không phải con sắp rời kinh sao, không nói lúc này thì còn nói lúc nào.”
“Sao trước nay ta không phát hiện ra nhị tỷ thế thích quản chuyện của ta như vậy.” Sở Dực cười nhẹ: “Thâm ca nhi đã sắp tới lúc vào Quốc Tử Giám, mẫu phi nói tỷ muốn cho Thâm ca nhi đến vương phủ ở?”
Công chúa Khánh Hoa bị dời lực chú ý, lập tức gật đầu: “Tháng chín năm nay là Thâm ca nhi sẽ chính thức tới Quốc Tử Giám đọc sách, đương nhiên chỉ có thể đến chỗ thân cữu cữu như ngươi ở.”
Sở Dực quay đầu nhìn về phía Vân Sơ: “Sơ nhi, nàng thấy thế nào?”
Công chúa Khánh Hoa không thể tin nổi: “Đó là vương phủ của ngươi, do ngươi định đoạt, sao ngươi lại hỏi người khác... Hơn nữa từ lúc Thâm ca nhi sinh ra tới giờ cũng chưa từng cầu xin cữu cữu ngươi bất kỳ điều gì, ngươi làm cữu cữu như thế sao?”
“Sơ nhi không phải người khác.” Sở Dực gằn từng chữ một: “Nhị tỷ, nếu ngươi là người thông minh thì bây giờ nên có thái độ tốt với Sơ nhi một chút, bởi vì dù Thâm ca nhi có vào vương phủ ở hay không thì người chịu thiệt vẫn là ngươi.”
Mặt của công chúa Khánh Hoa đã sắp nứt ra.
Nếu Thâm ca nhi vào vương phủ ở thì phải cần Vân Sơ quan tâm săn sóc, một người trưởng thành muốn đối phó với một hài tử sáu bảy tuổi thật là quá dễ dàng.
Nếu Thâm ca nhi không thể ở phủ Bình Tây Vương thì chỉ có thể thuê một viện tử trong kinh thành, cho dù thế nào thì cũng không tiện bằng ở trong vương phủ.
Đương nhiên cũng có thể đến Trường Thu Cung của Ân phi ở, nhưng như vậy chắc chắn sẽ bị mấy vị hoàng tử hống hách trong cung khinh nhục.
Sao nàng ta có thể để cho nhi tử nhà mình chịu khổ.
Nghĩ vậy, công chúa Khánh Hoa hít một hơi thật sâu, cầm lấy chung trà Vân Sơ đưa, nhấp môi uống cạn.
Nàng ta lấy ra lễ gặp mặt đã chuẩn bị từ sớm đưa cho Vân Sơ: “Chờ tới tháng chính, ta sẽ đưa Thâm ca nhi đến bái kiến cữu mẫu ngươi.”
“Đa tạ nhị tỷ.” Vân Sơ trước sau vẫn giữ nụ cười khanh khách: “Mai lan trúc cúc tứ quân tử, Thâm ca nhi thích loại nào, ta sẽ chuẩn bị cho nó sân viện mà nó yêu thích.”
Công chúa Khánh Hoa dừng một chút rồi nói: “Nó thích hoa lan, làm phiền đệ muội.”
Vân Sơ hòa khí nói: “Thâm ca nhi đến ở ta vui còn không kịp, sao lại phiền được chứ.”
Cánh môi Sở Dực gợi lên ý cười.
Nếu giảng đạo lý cho nhị tỷ thì có giảng thế nào cũng không thông, chỉ có bắt chẹt người nhị tỷ quan tâm nhất thì nhị tỷ mới không sinh sự nữa.
Công chúa Khánh Hoa xác thật là bị bắt chẹt.
Tuy rằng nàng ta không vừa mắt Vân Sơ nhưng chuyện đã tới nước này thì cứ thôi vậy, nàng ta cũng lười nói thêm.
“Thấy các con hòa thuận như vậy thì ta cũng yên tâm rồi.” Ân phi tươi cười nói: “Quách ma ma.”
Quách ma ma là trung phó Ân phi tin tưởng nhất, bà ấy đứng sau lưng Ân phi, lấy một chiếc hộp từ trong tay áo ra ngoài.
Ân phi nhận lấy chiếc hộp đưa tới trước mặt Vân Sơ, tươi cười nói: “Tới đây, ăn nó.”
Vân Sơ thấy viên thuốc kia trông rất quen: “Cái này là?”
“Là thần dược mà ta tìm mua ở chỗ Ngô đại phu, đệ tử của Tư thần y.” Ân phi kéo tay Vân Sơ: “Ăn xong thì trong vòng ba tháng sẽ mang thai.”
Vân Sơ: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.