Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 337:




“Ngươi nói cái gì?!” Trình tổng quản lại tát tới: “Ngươi thích cô nương nhà ngươi ta nhưng lại không chịu đi tìm bà mối, cứ trực tiếp hỏi cưới như vậy là không tôn trọng người ta, người ta gật đầu mới là đó! Thật là một tên nhóc thúi, cái gì cũng không hiểu mà đã dám làm chuyện như vậy, suýt nữa đã làm hỏng mất một mối nhân duyên rồi! Được rồi, đừng uống rượu nữa, cứ giao chuyện này cho cha, cha chắc chắn sẽ giải quyết thỏa đáng!”
Trưa hôm đó, Trình tổng quản tìm một bà mối rồi đi thẳng tới viện tử của Vân Sơ.
“Lão nô bái kiến Vương phi.” Trình tổng quản cười ha hả nói: “Vị này chính là bà mối Liễu, để bà mối Liễu nói mấy lời với Vương phi đi.”
Bà mối Liễu là bà mai có tiếng ở kinh thành, lập tức vung khăn nói: “Thỉnh an Vương phi, tiểu nhân tới đây là để làm mai, nghe nói bên cạnh Vương phi có một nha hoàn như hoa như ngọc tên là Thính Tuyết, không biết cô nương ấy đã đính hôn hay chưa?”
Thính Tuyết đứng sau lưng Vân Sơ đột nhiên đỏ mặt.
Vân Sơ cười nói: “Vẫn còn đang xem mặt, chưa quyết định.”
“Không phải là quá trùng hợp rồi sao?” Bà mối Liễu cười to nói: “Chắc Vương phi cũng biết nhi tử của Trình tổng quản, tên là Trình Tự đó, phải nói là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, không bàn tới bộ dáng, hắn còn là một người kiên định siêng làm, tuổi còn trẻ mà đã trở thành nhất đẳng thị vệ bên cạnh Bình Tây Vương, chức quan Chính tam phẩm đó, tiểu nhân tới đây là để làm mai giúp Trình đại nhân, không biết Vương phi nghĩ thế nào?”
Vân Sơ xem như được thưởng thức tài ăn nói của bà mối này rồi, nàng thừa nhận Trình Tự kiên định siêng làm, nhưng cái gọi là ngọc thụ lâm phong, nàng thật sự không tiếp thu nổi.
Nàng mở miệng nói: “Thính Tuyết là nha đầu đắc lực nhất của ta, ta có chút luyến tiếc.”
Bà mối Liễu khẽ lay Trình tổng quản, ý bảo Trình tổng quản có thể lên tiếng.
Trình tổng quản lần đầu tiên làm chuyện như vậy, ho khan một hồi rồi mở miệng nói: “Vương phi yên tâm, tuy Thính Tuyết gả vào Trình gia nhưng vẫn là người bên cạnh Vương phi, lão nô đã sớm mua cho Trình Tự một viện tử để làm nhà tân hôn, ban ngày Thính Tuyết đến chỗ Vương phi làm việc, ban đêm thì phu thê hai người tự sinh hoạt với nhau, cũng không có chỗ nào bất tiện.”
Mặt Thính Tuyết càng ngày càng đỏ, chỉ hận không tìm được cớ rời đi.
Vân Sơ cười nói: “Được, ba ngày sau ta sẽ cho Trình tổng quản câu trả lời.”
Trình tổng quản gật đầu lui ra, vừa bước tới cửa thì Trình Tự đã nhảy ra: “Sao sao, cha, có được không?”
“Nóng vội sẽ không ăn được đậu hủ nóng.” Trình tổng quản tức giận liếc hắn: “Mọi việc đều cần có quá trình, cứ từ từ.”
Trình Tự gãi gãi đầu, nghẹn hồi lâu mới hỏi: “Cha, mời bà mối tốn bao nhiêu bạc?”
Trình tổng quản thuận miệng nói: “Hai mươi lượng.”
“Đắt vậy sao?” Trình Tự sợ ngây người: “Con tự mình tìm cũng chỉ mất có năm lượng, cha, cha lãng phí quá...”
Trình tổng quản: “...”
Cả đời ông ấy hào phóng khoan dung, sao lại nuôi ra một nhi tử keo kiệt như vậy.
Ông ấy phủi tay rời đi.
Trình Tự thở dài.
Cha hắn vất vả lắm mới tích góp được chút bạc dưỡng lão, lần này đã tiêu mất hai mươi lượng, hẳn là tim lão cha vẫn còn đang rỉ máu, hắn nên đợi lát nữa hẵng quay về.
Hắn đang định cất bước rời khỏi đó thì lại đụng mặt Nhĩ ma ma, còn thấy một cô nương theo sau lưng Nhĩ ma ma, không khỏi cười nói: “Nhĩ ma ma, đây không phải là Đinh Đông sao?”
Hắn nhận ra Đinh Đông, là nữ nhi của Nhĩ ma ma, từ nhỏ đã hầu hạ trong vương phủ, mấy năm nay không ở đây, lúc này đụng mặt nên hắn hơi ngạc nhiên.
Nhĩ ma ma cười nói: “Tiểu Tự, Vương gia mới vừa hồi phủ, ngươi mau đến tiền viện hầu hạ đi.”
Trình Tự biết bản thân đã hoang đường suốt hai ngày, không dám tiếp tục thất trách nên vội vàng chạy đi.
Nhĩ ma ma đưa theo nữ nhi Đinh Đông rảo bước đi vào chủ viện.
Vân Sơ đang nói chuyện hôn sự với Thính Tuyết, còn chưa nói được mấy câu thì Thính Phong đã vào thông báo Nhĩ ma ma tới.
Vân Sơ biết Nhĩ ma ma là nhũ mẫu của Sở Dực, cũng xem như là nửa chủ tử của vương phủ, ai nấy đều tôn trọng bà ta.
Nhưng kể từ ngày đầu tiên nàng gả vào vương phủ, Nhĩ ma ma đã muốn ở lại viện của nàng hầu hạ, trong ngày tân hôn đầu tiên của nàng cũng mang chuyện này ra nháo.
Nàng rất muốn biết rốt cuộc Nhĩ ma ma này muốn làm cái gì. Một lúc sau, Nhĩ ma ma mang theo một thiếu nữ bước tới.
Hai người nhún người hành lễ.
“Nhĩ ma ma không cần đa lễ.” Vân Sơ cười nói: “Vị này chính là?”
“Nô tỳ thỉnh an Vương phi.” Thiếu nữ cúi đầu: “Nô tỳ tên là Đinh Đông.”
“Đinh Đông là khuê nữ của lão nô.” Nhĩ ma ma tiếp lời: “Từ nhỏ con bé đã hầu hạ ở vương phủ, mấy năm nay ra ngoài hỗ trợ coi sóc cửa hàng, biết vương phủ có Vương phi nên mới muốn quay về hầu hạ Vương phi.”
Vân Sơ thờ ơ nói: “Ngẩng đầu ta nhìn xem.”
Đinh Đông ngẩng đầu.
Dung mạo rất được, dáng người thiếu nữ quả thật hấp dẫn ánh mắt người ta.
Trong nháy mắt, Vân Sơ đã hiểu ý tứ của Nhĩ ma ma.
Thật ra lúc nàng lựa chọn gả cho Sở Dực thì cũng đã nghĩ tới vấn đề này.
Từ xưa đến nay, thân là Vương gia thì hậu viện sẽ có ít nhất một chính phi, hai trắc phi, mấy thứ phi và thị thiếp, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Nàng có thể tiếp nhận di nương của Tạ Cảnh Ngọc thì đương nhiên cũng tiếp thu được hậu viện của Sở Dực có thêm mấy nữ nhân.
Chỉ là không biết vì sao trong lòng lại đột nhiên mọc ra một mũi gai, không ngừng đ.â.m chọt khiến nàng rất không thoải mái.
“Chỗ ta còn thiếu một người châm trà.” Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Đinh Đông, ngươi đến chỗ hầu trà đi, Thính Tuyết, ngươi đưa nàng ta đi làm quen công việc đi.”
Đinh Đông không thể tin ngẩng đầu.
Lúc trước nàng ta chính là nha hoàn nhất đẳng ở thư phòng của Vương gia, bây giờ Vương phi lại bắt nàng ta đến trà gian làm nha hoàn thô sử?
Nàng ta đang muốn mở miệng phản bác thì lại bị Nhĩ ma ma đẩy nhẹ.
“Đa tạ Vương phi.” Nhĩ ma ma nở nụ cười như được ban ơn: “Đinh Đông là hài tử cần mẫn, chắc chắn sẽ không phụ tín nhiệm của Vương phi.”
Sau khi Nhĩ ma ma lui ra, Thính Tuyết đưa Đinh Đông đến trà gian, nha hoàn ở trà gian chính là nha hoàn nhị đẳng, ban đêm sẽ ngủ ở sương phòng của chủ viện, bốn người một phòng.
Đinh Đông cũng không thèm bước vào sương phòng, nàng ta mím môi nói: “Ta ở cùng nương ta, không cần phiền phức như vậy.”
Nương nàng ta là nhũ mẫu của Vương gia, được ở một viện tử riêng, nàng ta cũng có một phòng riêng ở đó, sao có thể cúi đầu ở chung phòng với người khác.
Thính Tuyết cũng không phải kẻ ngốc, Đinh Đông này trang điểm hoa hòe lộng lẫy, vừa nhìn là biết trong lòng nàng ta nghĩ gì.
Năm đó nàng ấy sơ suất nên mới để Thính Vũ có cơ hội trở thành di nương của Tạ Cảnh Ngọc.
Lần này nàng ấy sẽ không để Đinh Đông đắc thủ.
Cho dù muốn thành thị thiếp của Vương gia thì cũng phải làm đúng quy trình chứ không phải là tìm cách bò lên giường nam nhân.
Năm trước Vân Sơ đã bỏ ra một đống bạc để đóng thuyền, bây giờ cũng đã hoàn công, bây giờ đã bắt đầu bước vào giai đoạn tuyển người, lúc nàng đang xem danh sách công nhân thì Sở Dực đi đến bên cạnh.
Hắn cởi bỏ áo ngoài, ngồi xuống bên cạnh Vân Sơ, ôm lấy vòng eo của nàng, hôn một cái rồi mới mở miệng nói: “Mấy ngày này có hơi bận rộn, không có thời gian ở bên cạnh nàng, xin lỗi.”
Mấy ngày nay trong cung xảy ra chuyện, lục hoàng tử bị thương, ngũ hoàng tử bị trục xuất, chuẩn bị đưa tang Thái Hậu, quả thật là rất nhiều việc.
Vân Sơ rót một ly trà đặt vào tay hắn: “Ta và bọn nhỏ ở nhà rất tốt, chàng cũng đừng lo lắng, cứ yên tâm làm việc đi.”
Sở Dực hỏi: “Tiểu tử Du ca nhi kia chịu tới Quan Tinh Các ở rồi sao?”
“Hôm qua Giang ca nhi tới đây một chuyến.” Vân Sơ cười nói: “Giang ca nhi nói nó đã ở một mình từ lúc lên năm, Du ca nhi không cam lòng yếu thế nên đã đồng ý ở một mình, lúc này phu tử còn đang giảng bài cho nó đấy.”
Sở Dực cong môi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.