Tiểu tử Du ca nhi này quá mức phiền phức, tối nào ôm nó sang chỗ khác nó cũng giật mình tỉnh giấc, mấy ngày nay bốn người phải ngủ chung một cái giường, quả là vướng bận.
Vân Sơ thở dài.
Nàng cảm thấy sinh hoạt hằng ngày của Du ca nhi quá mệt mỏi.
Trời còn chưa sáng đã dậy học võ, sau đó đến Quốc Tử Giám đọc sách, sau khi trở về còn có phu tử giảng bài, chỉ có lúc đi ngủ mới được tới chỗ nàng vui chơi thư giãn, bây giờ niềm vui này cũng bị tước đoạt.
Nhưng nàng cũng biết Du ca nhi là thế tử của vương phủ, gánh nặng phải mang không giống Trường Sinh, nàng không thể quá cưng chiều.
Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện thì ở ngoài cửa có hai người đang đi vào.
Một người là Thính Tuyết đang dùng thân mình ngăn cản Đinh Đông, Đinh Đông lại làm như không nhìn thấy Thính Tuyết, ung dung bưng trà đi đến.
“Vương gia.” Đinh Đông cúi đầu đi đến bên cạnh Sở Dực, buông chung trà nói: “Nô tỳ còn nhớ Vương gia thích uống trà cổ pha bằng nước sôi...”
Nàng ta còn chưa nói xong thì Sở Dực đã lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi là người trong viện của Vương phi? Vì sao bổn vương chưa từng gặp ngươi?”
Đinh Đông khó mà tin được: “Vương gia không quen biết nô tỳ sao, hai năm trước nô tỳ đã hầu hạ ở thư phòng của Vương gia, ngày ngày giúp Vương gia mài mực thêm hương.”
Vân Sơ ở một bên nhẹ giọng nói: “Nàng ta là nữ nhi của Nhĩ ma ma, tên Đinh Đông, hôm nay là ngày đầu tiên nàng ta đến đây.”
“Đúng vậy, từ bây giờ nô tỳ sẽ hầu hạ trong viện của Vương phi.” Đinh Đông đè nén sự tủi thân: “Mời Vương gia uống trà.”
Thật ra nàng ta cũng không muốn đến viện của Vương phi mà chỉ muốn ở lại thư phòng mài mực, nhưng nương nàng ta nói từ khi Vương gia thành thân đã không còn tới thư phòng nữa, ngày ngày nếu không ra ngoài làm việc thì sẽ chạy tới chỗ của Vương phi... Nàng ta chỉ có thể nhượng bộ chạy tới đây.
“Nô tỳ cả gan nói một câu.” Thính Tuyết cúi đầu mở miệng: “Đinh Đông là nha đầu của trà gian, chiếu theo quy củ, không được Vương phi cho phép thì không được tiến vào nội thất.”
Dù bị cáo trạng nhưng Đinh Đông cũng không nóng nảy, chỉ cong môi cười khinh miệt.
Nàng ta quá hiểu Vương gia, Vương gia ghét nhất là hạ nhân cáo trạng những việc nhỏ như hạt mè, ai mở miệng trước thì đó chính là kẻ xui xẻo.
Nha đầu Thính Tuyết này thật là phiền toái.
Nhưng nàng ta lại nghe Sở Dực nói: “Nếu đã không biết quy củ như vậy thì quay về học quy củ thêm mấy tháng rồi hẵng tới chỗ Vương phi hầu hạ.”
Thân thể Đinh Đông run lên.
Nàng ta là nữ nhi của Nhĩ ma ma, tại sao, tại sao Vương gia không giữ mặt mũi cho nàng ta.
Nàng ta cắn môi nói: “Trước khi nô tỳ từng hầu hạ Vương gia, nghĩ Vương gia hẳn đã quen được nô tỳ hầu hạ nên mới nhất thời quên mất quy củ...”
“Đi ra ngoài.” Sắc mặt Sở Dực trầm xuống: “Trước khi học được quy củ thì bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Vành mắt Đinh Đông đỏ lên, muốn xoay người chạy đi nhưng vẫn nhịn xuống hành lễ: “Vương gia, Vương phi, nô tỳ lui trước.”
Thính Tuyết cúi đầu: “Nô tỳ đi xem bữa tối thế nào rồi.”
Trong phòng chỉ còn lại Vân Sơ và Sở Dực.
Sở Dực nhìn nữ tử trước mặt, mở miệng nói: “Sơ nhi, Nhĩ ma ma là nhũ mẫu của ta nhưng cũng chỉ là nhũ mẫu mà thôi, ta sẽ cho bà ta tôn vinh đáng có nhưng nàng mới là nữ chủ nhân của vương phủ, người nàng không muốn tiếp nhận thì không cần phải tiếp nhận.”
Vân Sơ mím môi nói: “Ta chỉ nghĩ bên cạnh chàng rồi cũng sẽ có thị thiếp, Đinh Đông là nữ nhi của Nhĩ ma ma, trước kia cũng từng hầu hạ chàng, có lẽ...”
Sở Dực nở nụ cười ôm lấy Vân Sơ.
Hắn gác cằm lên vai Vân Sơ, nhẹ giọng nói: “Sơ nhi, thật ra ngay từ đầu ta đã luôn bất an, ta sợ nàng lựa chọn gả cho ta chỉ là vì hài tử... Nhưng bây giờ nghe được mấy lời này của nàng, ta đã biết trong lòng nàng cũng có ta.”
“Sơ nhi, nếu nàng không xuất hiện đúng lúc thì có lẽ ta sẽ cô độc cả đời.”
Âm thanh của Sở Dực tràn ngập nhu tình.
“Cưới được nàng là đời ta đã viên mãn, sẽ không cưới thêm trắc phi, thứ phi thị thiếp gì cả, tam thiên nhược thủy, ta chỉ cần một mình nàng là đủ.”
Vân Sơ than nhẹ: “Nhưng như vậy thật không công bằng với chàng, ta đã từng gả một lần, mà chàng...”
“Ta được trời cao chiếu cố mới cưới được nàng.” Sở Dực ôm chặt nàng: “Sơ nhi, đừng nghĩ như vậy, nàng xem nhẹ bản thân khiến lòng ta rất khổ sở.”
Vân Sơ được hắn ôm chặt vào lòng, tiếng tim đập nhanh của hắn cứ như vậy vọng vào tai nàng.
Nàng cảm nhận được sự buồn bã trong lòng hắn.
Nàng buông Sở Dực ra: “Xin lỗi, ta không nên thử chàng.”
Nàng thừa nhận bản thân là người ti tiện, từng trải qua chuyện của Tạ Cảnh Ngọc, sâu trong nội tâm nàng luôn nghĩ đã là nam nhân thì sẽ không từ chối nữ nhân tự dâng đến cửa.
Nàng nghĩ xử lý một Đinh Đông này thì sẽ còn có vô số Đinh Đông khác nên mới cho Đinh Đông cơ hội.
Là nàng coi thường nam nhân trước mặt này.
Nàng thấy Sở Dực nhíu mày, cảm thấy bản thân hơi quá đáng, nàng ngập ngừng mở miệng: “Sở Dực...”
“Ta đang nghĩ có phải là ta làm quá ít nên mới khiến nàng cảm thấy không an toàn, chỉ vì một hạ nhân mà đã sinh ra ý niệm hoang đường, đây là lỗi của ta.” Sở Dực nghiêm túc nhìn nàng: “Dực lang sẽ vĩnh viễn là Dực lang của một mình nàng.”
Gương mặt của Vân Sơ lập tức ửng đỏ.
Nàng biết, đời trước hắn cũng không chịu cưới thê tử, mỗi một câu hắn nói đều là sự thật.
Trái tim của nàng như được lấp đầy.
Dùng bữa tối xong, Vân Sơ cùng hai đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ, Sở Dực lại tới thư phòng một chuyến.
Hắn vừa tới cửa thư phòng thì Nhĩ ma ma đã tìm tới, nôn nóng nói: “Vương gia, Đinh Đông ở bên ngoài coi sóc cửa hàng hai năm, phương diện quy củ quả là có chút sơ sót, nhưng con bé thật lòng muốn hầu hạ Vương phi, xin Vương gia cho nó thêm một cơ hội.”
Bà ta thật hận không thể tát cho nữ nhi một cái.
Mới hồi phủ ngày đầu tiên đã đong đưa trước mặt Vương gia, sợ người khác không nhìn ra ý đồ của mình sao?
Vương gia nói “học xong quy củ rồi đến” chính là vừa hồi phủ ngày đầu tiên đã bị đuổi đi, trở thành trò cười của tất cả mọi người.
“Vương gia, Đinh Đông từ nhỏ đã hầu hạ trong phủ mười mấy năm, chỉ có hai năm này là không ở vương phủ, nó luôn trung thành với Vương gia...” Nhĩ ma ma khổ tâm nói: “Là lão nô không quản giáo nó đàng hoàng, đều là lão nô sai, xin Vương gia nể tình ngài b.ú sữa của lão nô lớn lên, cho nó thêm một cơ hội.”
Sở Dực thờ ơ mở miệng: “Sữa của ma ma nuôi bổn vương lớn, ma ma cảm thấy bản thân có thể sử dụng phần công lao này mấy lần?”
Nhĩ ma ma lập tức run lên, bà ta ý thức được bản thân đã lỡ lời.
Lấy công lao áp chế Vương gia là một nước cờ sai hoàn toàn.
Vương gia sẽ không khiến bà ta mất mặt, nhưng cũng chỉ dừng ở đó mà thôi.
“Nếu ma ma đã mở miệng thì tạm thời cho nàng ta ở lại.” Sở Dực nắn vuốt ngón tay: “Giáng làm nha đầu tam đẳng.”
Nhĩ ma ma không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu nói: “Vâng!”
Chờ Sở Dực vào thư phòng, bà ta lập tức trở về viện tử, lại nhìn thấy nữ nhi đang ngồi trên ghế mây, sai một tiểu nha đầu đ.ấ.m lưng, bà ta lập tức giận sôi máu: “Cuộc sống của ngươi còn thoải mái hơn cả cô nương nhà bình thường, thật sự xem mình là chủ tử sao.”
Đinh Đông cho tiểu nha đầu lui xuống, kéo Nhĩ ma ma hỏi: “Vương gia có cho con ở lại không?”
“Vương gia cho ngươi ở lại nhưng chỉ có thể làm nha đầu tam đẳng.” Nhĩ ma ma lạnh lùng nói: “Làm nha đầu ở trà gian không muốn thì sau này cứ làm nha đầu thô sử đi, cái này gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.”