Thái Tử Phi mím môi, nhìn về phía trưởng nữ: “Con đã mười tuổi mà còn để muội muội gây chuyện trước mặt mình, con cũng nên xin lỗi.”
Trưởng nữ Thái Tử cúi đầu nói: “Trường Sinh, thực xin lỗi...”
“Tam đệ muội, là ta không biết dạy con.” Thái Tử Phi nói với Vân Sơ: “Hôm nào ta làm chủ mời tam đệ muội uống trà.”
Vân Sơ cười cười nói: “Hài tử làm ầm ĩ là chuyện bình thường, Thái Tử Phi đừng để trong lòng.”
Hai người nói thêm vài câu rồi tách ra.
Vân Sơ đưa hai đứa nhỏ đi tìm Ân phi.
Trên đường đi nàng đã hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện, thì ra là Trường Sinh nhặt được mấy viên đá xinh đẹp, cầm đưa cho mấy tỷ tỷ, nhưng thứ nữ Thái Tử Sở Lan lại coi thường, cuối cùng lại nhìn trúng mặt hồng ngọc bên hông Trường Sinh, Trường Sinh không muốn đưa, thứ nữ Thái Tử bèn duỗi tay đoạt lấy, vì vậy mà mới náo loạn.
“Ai nha, bé ngoan của ta, sao vậy, sao lại khóc thành thế này?”
Ân phi giương mắt thấy đôi mắt hồng như thỏ con của Sở Trường Sinh, lập tức ôm hài tử vào ngực.
Sở Hoằng Du bò lên đầu gối Ân phi, tỉ mỉ thuật lại mọi chuyện.
Ân phi đột nhiên khẩn trương.
Không biết tại sao mà bà ấy lại cảm thấy chột dạ, ngẩng đầu nhìn vào mắt Vân Sơ.
Là bà ấy nói bản thân sẽ coi chừng Trường Sinh, bảo Vân Sơ đi dùng bữa, Vân Sơ vừa đi thì bà ấy cũng bị một phi tử khác gọi đi, sau đó lại ngồi ở đây nói chuyện.
Trò chuyện một hồi, bà ấy đã hoàn toàn quên mất Trường Sinh, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
“Mẫu phi.” Vân Sơ thản nhiên nói: “Trường Sinh không giống hài tử khác, cần phải có người ở bên, nếu sau này mẫu phi không có thời gian thì cũng nên cho người đến thông báo với nhi tức một tiếng.”
Ân phi ngượng ngùng mở miệng: “Ta là thân nãi nãi của Du ca nhi cùng Trường Sinh, ta có thể không biết nặng nhẹ sao, hôm nay chỉ là việc ngoài ý muốn.”
Vân Sơ gật đầu: “Con biết.”
Nàng cũng không trách Ân phi, trong quá trình trưởng thành của Trường Sinh không thể thiếu sự yêu thương của Ân phi, nàng biết Ân phi thật lòng yêu thương tôn nữ này.
Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
“Sắc trời không còn sớm, con đưa hài tử về nghỉ ngơi trước.”
Vân Sơ bế nữ nhi, nắm tay nhi tử, xoay người đi ra ngoài.
Ân phi nhìn theo bóng dáng của Vân Sơ, không biết vì sao thân nãi nãi như bà ấy lại chẳng có một chút tự tin nào khi đối diện với một kế mẫu như Vân Sơ.
Sao trông Vân Sơ cứ như là mẫu thân thân sinh của hài tử vậy.
Hoàng lăng vô cùng rộng lớn, người hoàng thất đều được phân cho một viện tử nhỏ, Vân Sơ dắt hài tử về viện tử, trên đường đi còn nghe được tiếng người ta đang bàn tán
“Nghe nói Bình Tây Vương phi vì hai đứa nhỏ kia mà tranh cãi với Thái Tử Phi.”
“Nàng mới gả vào được bao lâu, tình cảm với hai đứa nhỏ sâu sắc như vậy à, chắc là làm cho người ngoài xem thôi.”
“Không phải nàng cho rằng làm như vậy thì sẽ có thể trở thành một vị mẫu thân tốt sao, đã không phải hài tử thân sinh thì vĩnh viễn không thành tri kỷ.”
“Lúc trước nàng là chủ mẫu Tạ gia, giúp Tạ gia nuôi lớn nhiều hài tử như vậy, cuối cùng vẫn bị Tạ gia đuổi ra khỏi cửa, còn chưa học được bài học sao?”
“Nhưng nàng còn có lựa chọn khác sao, nghe nói nàng không thể sinh hài tử, nếu không làm như vậy thì nàng còn có thể làm gì.”
“Chắc sau này cũng sẽ bị đuổi khỏi vương phủ mà thôi...”
Vân Sơ dừng lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đám tông phụ đang bàn tán kia.
Ánh mắt của nàng đảo qua đó, đám tông phụ lập tức ngậm miệng, lục tục dời tầm mắt, vờ như bản thân đang ngắm cảnh đêm.
Vân Sơ đảo mắt nhìn về phía Cung Hi Vương phi đang đứng cách đó không xa.
Lúc nàng và Thái Tử Phi tranh chấp thì cũng chỉ có Cung Hi Vương phi ở đó, xem ra Cung Hi Vương phi chính là người khơi mào chuyện này.
Nàng nhìn Cung Hi Vương phi, lộ ra một nụ cười.
Đêm sâu thăm thẳm.
Hoàng lăng cũng không an tĩnh, một tiếng than khóc văng vẳng trong không gian.
Hai đứa nhỏ mệt không chịu nổi, về phòng lau người xong thì lập tức chìm vào giấc ngủ.
Vân Sơ biết đêm nay Sở Dực sẽ không về vì có rất nhiều chuyện cần xử lý.
Nàng gỡ bông hoa trắng trên đầu xuống, chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Thu Đồng ở bên ngoài vọng vào: “Là ai, mau cởi áo choàng xuống, nếu không thì đừng trách đao kiếm vô tình.”
“Là, là ta, đừng g.i.ế.c ta!”
Một âm thanh quen thuộc vọng vào.
Vân Sơ cảm giác mình đã từng nghe qua giọng nói này nhưng lại không thể nhớ ra đó là ai.
Một lúc sau, một bóng người lóe lên trong đầu nàng.
Nàng nhanh chóng đứng dậy, Thính Phong chạy ra mở cửa.
Nàng thấy một nữ tử mảnh khảnh đang quỳ dưới bậc thang, thân mặc áo choàng đen, chiếc mũ trên đầu đã được tháo xuống, lộ ra một gương mặt gầy gò.
Vân Sơ suýt nữa thì nhận không ra.
Cũng chỉ mới hơn bốn tháng, hơn một trăm ngày thôi mà Tạ Phinh đã hoàn toàn khác lúc trước.
Nếu không phải Vân Sơ đã sống chung với nàng ta bốn năm thì chắc sẽ không nhận ra.
“Mẫu thân, là con, Phinh nhi.” Tạ Phinh quỳ dưới đất, dùng hai đầu gối bò tới chỗ Vân Sơ: “sau khi con biết mẫu thân tới hoàng lăng thì vẫn luôn tìm cách tới gặp mặt mẫu thân một lần...”
Vân Sơ phức tạp nhìn nàng ta: “Ngươi không nên tới đây, cũng không nên gọi ta là mẫu thân.”
“Không, một ngày là mẫu, cả đời là mẫu, trước giờ con vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của mẫu thân.” Tạ Phinh ôm lấy chân Vân Sơ: “Con không thể chịu nổi cái nơi quỷ quái này nữa, cầu xin mẫu thân đưa con đi, mẫu thân, cầu xin ngài cứu con, con sẽ c.h.ế.t ở chỗ này mất thôi...”
Vân Sơ ngồi xổm xuống, nhìn nàng ta rồi nói: “Lúc trước An Tĩnh Vương bị bắt giam, phụ thân ngươi và An ca nhi có ý muốn ngươi c.h.ế.t cùng An Tĩnh Vương, cho dù bây giờ ngươi rời khỏi hoàng lăng thì Tạ gia cũng không có chỗ cho ngươi dung thân, ngươi phải làm sao đây?”
Trong mắt Tạ Phinh lộ ra hận ý nồng đậm.
Lúc nàng ta bị nhốt trong địa lao không thấy ánh mặt trời, khi nhìn thấy phụ thân và An ca nhi đến, nàng ta cho rằng mình còn hy vọng, ai ngờ hai người thân nhất kia lại ép nàng ta tự sát.
Cả phụ thân và huynh đệ thân sinh còn đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta dựa vào đâu mà yêu cầu đích mẫu không cùng huyết thống cứu nàng ta ra ngoài.
“Mẫu thân, con khổ lắm, thật sự quá khổ...”
Tạ Phinh khóc to.
Nàng ta không biết nếu không cầu mẫu thân thì nàng ta còn có thể cầu ai.
Nàng ta thật sự không muốn ở lại nơi như địa ngục này.
Nàng ta rõ ràng chỉ tới đây để giữ lăng cho An Tĩnh Vương nhưng lại bị người ta bắt làm rất nhiều việc nặng nhọc, như vậy cũng thôi đi, nàng ta còn bị đám thái giám kia khinh nhục.
Nàng ta không thể không tìm lão thái phi xin giúp đỡ, lão thái phi là người giữ lăng của tiên đế, là đích nữ nhà Nhị phẩm ở kinh thành, dù bà ta bảo vệ nàng ta nhưng nàng ta cũng phải trả một cái giá rất đắt...
“Phinh nhi, ta đã từng nói qua, đường mình đã chọn, dù có bò thì cũng phải bò cho xong.” Vân Sơ ôn hòa nói: “Ngươi là người thủ lăng, không nên tới chỗ của ta, nếu bị phát hiện thì sẽ càng khổ hơn, ngoan, trở về đi.”
“Mẫu thân, con không muốn...” Tạ Phinh khóc òa: “Mẫu thân có thể nói con biết con phải làm gì không, rốt cuộc con phải làm sao đây...”
Vân Sơ lắc đầu.
Nàng ra hiệu bảo Thính Phong mang một mâm thức ăn từ trong phòng ra.
“Phinh nhi, ta không có bản lĩnh giúp ngươi, ăn no rồi trở về nơi ngươi phải về đi.”
Tạ Phinh biết mẫu thân cũng không giúp được nàng ta.
Nàng ta nước mắt lưng tròng, cúi đầu ăn thức ăn.
Điểm tâm ngọt ngào là thứ mà hơn bốn tháng qua nàng ta không được ăn, đầu lưỡi mặn đắng nếm được vị ngọt thanh, trong một khoảnh khắc, nàng ta cảm thấy bản thân vẫn còn là Tạ đại tiểu thư...
Ăn có chậm thế nào thì cũng đến lúc phải ăn xong.
Nàng ta tuyệt vọng bị Thu Đồng đưa tới nơi ở của người thủ lăng.
Nàng ta ngơ ngác đứng đó, không biết đã đứng bao lâu thì đột nhiên có một ma ma đi tới, lạnh lùng nói: “Thái phi tìm ngươi khắp nơi, ngươi còn không nhanh qua đó.”