Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 342:




Tạ Phinh không nhịn được rụt người, lồng n.g.ự.c trướng đau.
Thủ đoạn Thái phi dùng với nàng ta không chỉ là tra tấn thể xác mà còn làm tổn thương tinh thần, sớm muốn gì nàng ta cũng sẽ như ngọn đèn cạn dầu bỏ mạng ở đây.
Nàng ta chỉ là một nữ hài mười mấy tuổi, chỉ vì lầm đường lạc lối mà phải sống không bằng c.h.ế.t như vậy sao?
“Ta, hôm nay ta có hơi không thoải mái.”
Tạ Phinh cúi đầu cự tuyệt.
Lão ma ma nắm tóc nàng ta: “Nếu không phải được thái phi che chở thì ngươi đã sớm bị hủy hoại, ngươi dám cãi lệnh của thái phi sao?”
“Hôm nay thật sự không được...” Tạ Phinh vội vàng giãy giụa, xoay người chạy vào trong màn đêm.
Lão ma ma biết hôm nay là ngày Thái Hậu nhập táng, Hoàng Thượng Hoàng Hậu đều ngủ lại hoàng lăng nên cũng không dám nháo quá lớn, chỉ có thể hùng hổ nói: “Tiện nhân ngươi chờ đó, chờ Hoàng Thượng đi rồi, xem ta xử lý ngươi thế nào!”
Tạ Phinh chạy một mạch tới ngọn núi sau hoàng lăng.
Nàng ta nhìn bóng đêm đen kịt, không biết phải làm sao.
Dù có đi thế nào thì dường như trên thế gian này cũng không còn chỗ cho nàng ta dung thân...
Nàng ta bước đi vô định, nàng ta nghĩ nếu có thể rời khỏi hoàng lăng thì chắc sẽ tìm được một con đường sống.
Đi một hồi lâu, nàng ta đột nhiên nhìn thấy một đoàn người.
Là một đoàn thái giám và thị vệ, người đi đầu tiên là một người trẻ tuổi, mặc cẩm y màu vàng.
Trên đời này người có thể mặc cẩm y vàng chỉ có Hoàng Thượng và Thái Tử.
Người nọ xác thật là Thái Tử.
Thái Tử xưa nay không thích đọc sách, mỗi lần đọc sách đều là do Hoàng Hậu đốc xúc, hắn ta cũng không thích học võ, miễn cưỡng lắm mới biết cưỡi ngựa.
Chuyện hắn ta thích làm nhất chính là khắc gỗ, nhưng Hoàng Hậu không cho hắn ta làm chuyện hoang đường như vậy.
Hắn ta chỉ có thể lừa Hoàng Hậu, lừa Thái Tử Phi lén chạy tới ngọn núi sau hoàng lăng tìm một khúc gỗ, hắn ta muốn làm một khối gỗ điêu khắc vĩ đại.
Hắn ta chạy khắp núi tìm gỗ.
Tạ Phinh từ xa đã trông thấy bóng áo vàng kia, trong lòng không ngừng tính kế.
Nàng ta lập tức xoay người rời đi, không, phải là chạy mới đúng, xách váy chạy, nàng ta sợ chậm trễ thì Thái Tử sẽ xuống núi mất.
Thái Tử cũng muốn nhanh chóng tìm được một khúc gỗ rồi rời khỏi nơi tối đen như mực này, nhưng hắn ta lại không tìm được khúc gỗ nào hài lòng, chỉ có thể cầm đuốc cẩn thận tìm, sợ gây cháy rừng, cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể chậm rãi tìm...
Đột nhiên xung quanh truyền đến tiếng dã thú rít gào.
“Điện hạ, chúng ta về đi...” Gã hầu run rẩy nói: “Trên núi này chắc chắn có sói, quá nguy hiểm, không bằng đợi đến sáng mai, nô tài sẽ đi tìm giúp ngài.”
Thái Tử hừ một tiếng: “Thứ ngươi tìm đều là gỗ mục, cô không tin ngươi.”
Hắn ta tiếp tục đi tới nhưng chưa được mấy bước thì lại nghe thấy tiếng gầm càng ngày càng đến gần.
Ngay sau đó, tiếng cây cối lao xao vang lên, tiếp theo, hắn ta nghe thấy tiếng bước chân đang phóng như bay về phía bọn họ.
“Mau, bảo hộ điện hạ!”
Mấy tên thị vệ bước lên vây lấy Thái Tử.
Bọn họ là sói hoang nhưng không ngờ dưới ánh lửa lại là một con hổ to đang nhào tới.
Thị vệ đứng đầu chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị đánh gục, cổ bị lão hổ cắn đứt, mùi m.á.u tươi nhanh chóng tỏa ra.
Thái Tử bị dọa cho choáng váng.
Tại sao trên núi này lại có hổ... không phải nói con hổ duy nhất đã bị bắt lại, đang nhốt trong hoàng lăng để thủ lăng cho đời đời hoàng thất sao...
Thái Tử mềm chân muốn chạy trốn nhưng lại vướng phải cành cây, ngã quỵ xuống đất.
Vốn dĩ lão hổ đang ăn người, vừa nghe thấy động tĩnh thì lập tức chú ý, há cái mồm đầy m.á.u xông lên.
Thị vệ vội vàng giơ đuốc muốn dọa lão hổ, nhưng lão hổ này lại không sợ.
“Grào!”
Nước miếng của lão hộ nhỏ giọt, móng vuốt của nó đã bắt được thị vệ thứ hai.
Cặp mắt đáng sợ của nó nhìn Thái Tử chằm chằm, nó lộ răng nanh, chậm rãi tới gần.
Đúng lúc này, một thân hình nhỏ nhắn linh hoạt chắn trước người Thái Tử. “A ——!”
Tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân truyền đến, Thái Tử cả kinh.
Hắn ta nhìn thấy lão hổ kia cắn rách cánh tay của nữ tử, dòng m.á.u ấm nóng b.ắ.n lên mặt nàng ta.
Tiểu thái giám vội vàng đỡ Thái Tử dậy: “Điện hạ, chúng ta đi mau!”
Thái Tử nhìn nàng kia, cảm thấy có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra bản thân đã từng gặp ở đâu, đêm đen mờ mịt, hắn ta không nhìn rõ mặt nàng kia, cũng không nhớ nàng ta là người phương nào.
Hắn ta nhìn thấy nữ tử đang chịu đựng cơn đau sờ soạng n.g.ự.c áo, dường như đang tìm thứ gì đó.
“Thái Tử điện hạ, giúp ta...” Tạ Phinh run rẩy, hô hấp đứt quãng nói: “Trên người ta có thuốc, thuốc đuổi thú, mau lấy ra... mau!”
Thái Tử luống cuống tay chân sờ loạn khắp người Tạ Phinh: “Mạo, mạo phạm.”
Vất vả lắm hắn ta mới tìm được một lọ thuốc bột trong n.g.ự.c áo nàng ta.
Tạ Phinh dùng răng mở nắp lọ rồi ném lọ thuốc về phía lão hổ.
Lão hổ gào lên, chậm rãi lui về phía sau rồi nhanh chóng chạy mất.
Cánh tay của Tạ Phinh đã bị xé mất một mảng thịt lớn, m.á.u tươi đầm đìa, nàng ta căn bản không cần giả vờ, chỉ thấy hai mắt tối sầm rồi ngất xỉu.
Thái Tử sợ tới mức muốn vỡ gan, đưa tay đỡ thân thể mềm như bông của Tạ Phinh.
Hắn ta biết rõ nếu nữ nhân này không kịp xuất hiện thì người tiếp theo bị lão hổ cắn c.h.ế.t chính là thái giám bên cạnh hắn ta, cuối cùng sẽ là hắn ta.
Nữ tử xuất hiện bất thình lình này đã cứu hắn ta một mạng.
Hắn ta biết mùi m.á.u tươi sẽ hấp dẫn dã thú khác nên vội vàng nói: “Mau, cùng cô đưa nàng trở về.”
Tiểu thái giám kia cũng bị dọa cho choáng váng, run rẩy bước tới đỡ lấy Tạ Phinh, cùng Thái Tử nâng nàng ta xuống núi, chạy về tẩm điện.
“Mau đi mời thái y!”
Thái Tử cả toàn thân vô lực ngã ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn nữ tử nằm trên giường.
Không biết tại sao càng nhìn hắn ta lại càng cảm thấy nữ tử kia quen mắt, chắc chắn hắn ta đã gặp qua ở đâu rồi.
Thái y mau chóng tìm tới, còn có cả Thái Tử Phi đi cùng.
Lúc này đã hơn nửa đêm, Thái Tử Phi vừa đi ngủ thì đã bị nha hoàn đánh thức, nói Thái Tử mình mẩy m.á.u me quay về rồi.
Nàng ta sợ tới mức hồn phi phách tán, khoác xiêm y chạy tới, quả nhiên thấy mặt Thái Tử dính đầy máu, ngơ ngác ngồi dưới đất cứ như người mất hồn.
“Điện hạ!” Thái Tử Phi vội vàng tiến lên: “Điện hạ bị thương ở đâu, đã xảy ra chuyện gì?”
Thái Tử lắc đầu: “Không phải ta, là nàng.”
Hắn ta chỉ về phía người nằm trên giường.
Thái Tử Phi ngẩng đầu nhìn, trên giường là một thiếu nữ nhỏ tuổi, sao nàng ta cứ cảm thấy đã từng gặp người này ở đâu đó?
Nàng ta không nhịn được mở miệng hỏi hỏi: “Điện hạ, nàng ta là người phương nào?”
“Không biết.” Thái Tử xoa xoa ấn đường: “Cô gặp phải hổ dữ ở trên núi, nếu không phải nàng xả thân cứu giúp thì cô đã c.h.ế.t rồi.”
Thái Tử Phi nhíu mày.
Nàng ta nhìn cánh tay bị thương đã rớt mất một tảng thịt kia, thương thế rất nặng, không biết có giữ được tính mạng hay không.
Nàng ta cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ.
Tại sao trên núi của hoàng thất lại có hổ?
Đã hơn nửa đêm, tại sao lại có nữ tử xuất hiện ở đó?
Lúc thái y bận rộn chẩn bệnh thì Thái Tử Phi lặng lẽ đi ra ngoài, gọi tất cả nha hoàn và ma ma bên cạnh đi điều tra việc này.
Chỉ một lúc sau, người của nàng ta đã tra ra.
Thái Tử Phi nhanh chóng đi vào trong, lạnh lùng nói: “Điện hạ có biết tại sao bản thân gặp phải hổ không, tất cả đều do nữ nhân này.”
Thái Tử ngẩng đầu: “Ý gì?”
“Nàng ta là tỳ nữ chăn nuôi hổ ở hoàng lăng.” Thái Tử Phi lạnh lùng nói: “Là nàng ta đêm khuya rời vị trí trốn đi, không làm tròn chức trách, suýt nữa thì làm trữ quân bị thương, theo lý phải giao cho Đại Lý Tự xử lý!”
Thái Tử Phi vừa dứt lời thì Tạ Phinh nằm trên giường đột nhiên tỉnh lại, nàng ta lăn xuống giường, nhịn cơn đau quỳ xuống nói: “Nô tỳ tham kiến Thái Tử điện hạ, tham kiến Thái Tử Phi, nô tỳ quả thật là tỳ nữ chăn nuôi hổ dữ, đêm nay con hổ kia vô cùng bất an hung hãn, lúc nô tỳ đi gánh nước thì nó đã phá chuồng đào tẩu, nô tỳ chạy theo nên mới đuổi tới sau núi, cũng may không có xảy ra chuyện gì đáng tiếc, nô tỳ tự biết nghiệp chướng nặng nề, nguyện lấy c.h.ế.t tạ tội!”
Nàng ta đứng dậy muốn lao đầu vào cột trụ trong đại điện.
Thái Tử duỗi tay ngăn cản nàng ta: “Ngươi cứu cô, xem như là lấy công chuộc tội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.