Nhưng Vương phi lại cố tình mời Quách ma ma tới, bà ta có bao nhiêu thủ đoạn thì cũng không thể thực hiện, bởi vì tuổi tác của Quách ma ma còn lớn hơn bà ta.
Nhưng bà ta cũng biết bản thân không thể chờ được nữa.
Một khi mấy bà tử kia nhận hết mọi công việc thì sẽ không còn kịp nữa.
Lúc Quách ma ma xử lý việc ở nội trạch thì Trình tổng quản cũng đưa hết sổ sách của ngoại viện đến chỗ Vân Sơ.
Sổ sách của Vương phủ vô cùng nhiều, khiến Vân Sơ mấy đêm không được ngủ ngon, ngay cả nằm mơ cũng thấy bản thân đang tính sổ, xem tận năm sáu ngày, cuối cùng cũng xem xong sổ sách của năm trước, cũng không có gì khác biết với sổ sách mà Trình tổng quản đưa lên.
“Vương phi.” Thu Đồng vội vàng đi vào phòng khách, thấp giọng nói: “Người của cơ quan tình báo vừa mới truyền tin, An Tĩnh Vương phi... cũng chính là Tạ Phinh, đã chết.”
Vân Sơ đột nhiên khựng lại.
Nàng buông sổ sách, ngẩng đầu: “Chết như thế nào?”
“Sau khi Thái Hậu nhập táng thì Tạ Phinh đã mất tích, An Tĩnh Vương mưu phản bị giết, ô danh trên người không được rửa sạch, làm gì có ai để ý tới một An Tĩnh Vương phi, cũng không ai cho người đi tìm.” Thu Đồng cẩn thận nói: “Cho đến đêm hôm qua, một thái giám đến bờ sông bên cạnh hoàng lăng làm việc, phát hiện một t.h.i t.h.ể trương phình nổi lên mặt sông, đã bị cá ăn gần hết... nhưng nhìn từ y phục và trang sức thì có thể nhận ra đó là An Tĩnh Vương phi...”
Vân Sơ có chút hoảng hốt.
Tạ Phinh cứ c.h.ế.t như vậy sao, có thể sao?
Tuy Tạ Phinh không phải một người tâm cơ thâm trầm nhưng lại là người có thể làm bất cứ chuyện gì để giữ mạng.
Nàng ta lại c.h.ế.t một cách đơn giản như vậy sao, có gì đó không đúng.
Vân Sơ nâng cằm, nhướng mi.
Bỗng nhiên trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ, chậm rãi mở miệng nói: “Vào ngày từ hoàng lăng về kinh, trong đội nghi thức của Đông Cung có phải có thêm một chiếc xe ngựa không?”
Thu Đồng gật đầu: “Người trên xe ngựa chính là tỳ nữ nuôi hổ của hoàng lăng, vì cứu Thái Tử mà bị cắn rách một cánh tay, cơ quan tình báo tra được nàng ta đã được Thái Tử mang về Đông Cung, ba hôm sau đã thành thứ phi của Đông Cung.”
Vân Sơ mím môi.
Đời trước, Tạ Phinh cũng tiến cung bái kiến Vân phi, mấy ngày sau đã được triệu vào cung, trở thành một tài tử.
Nàng rất khó không nghi ngờ Tạ Phinh chính là cung tì ngự thú mà Thái Tử mang về Đông Cung.
Cụ thể có phải hay không thì nàng phải đến Đông Cung một chuyến mới biết được.
Nếu chuyện đúng như nàng nghĩ thì càng thú vị rồi.
Vân Sơ xử lý xong sổ sách của phủ Bình Tây Vương thì Trần Đức Phúc cũng tới bẩm báo thuyền lớn đã được sắp xếp ổn thỏa, đang chuẩn bị ra khơi, muốn mời Vân Sơ đến xem một lần.
Từ năm trước đến đầu thu năm nay, thời gian hơn nửa năm, chiếc thuyền lớn tiêu hết một trăm ngàn lượng bạc cuối cùng cũng ra khơi, lúc nhìn thấy thuyền lớn neo ngay cửa sông, trong lòng nàng lại dâng lên hào khí mãnh liệt.
Nàng muốn dựa vào con thuyền này để biến bản thân trở thành một cự phú.
Nàng càng muốn mang hai đứa nhỏ lên chiếc thuyền này đi khắp đại giang nam bắc, nhìn hết thiên sơn vạn thủy.
Trước kia nàng chỉ nghĩ đến hai đứa nhỏ, hiện giờ trong lòng nàng lại có thêm một người, chính là phụ thân của bọn nhỏ, Sở Dực.
Một ngày kia, nếu bốn người bọn họ có thể du lịch khắp núi sông Đại Tấn thì đó phải là một chuyện tốt đẹp nhất.
Vân Sơ nhấc váy bước lên boong tàu, cười nói với mọi người.
Sau khi trở thành Bình Tây Vương phi, nàng cũng không cần che giấu sản nghiệp dưới danh nghĩa của mình nữa, cũng giấu không được, vậy thì cứ thoải mái phóng khoáng thôi.
Hơn nữa hai sản nghiệp hốt bạc của Đại Tấn chính là muối và thiết, Thái Tử khống chế muối, nhị hoàng tử chen một chân vào mỏ thiết, so với hai người này thì việc ra biển vất vả kiếm một ít bạc cũng không là gì.
Vừa mới bước lên boong tàu, đứng trên chỗ cao, Vân Sơ liếc mắt đã thấy một bóng hình quen thuộc.
Là Tạ Thế An.
Tạ Thế An đang nói chuyện với bốn năm hán tử cao lớn thô kệch, mấy hán tử kia trông có vẻ rất tôn kính Tạ Thế An.
Vân Sơ kéo kéo khóe môi.
Xem ra Tạ Thế An đang dựa vào Cung Hi Vương để mượn sức tam giáo cửu lưu, ý đồ tạo ra một thế lực riêng...
Bến tàu vẫn luôn là nơi tụ tập của tam giáo cửu lưu.
Tạ Thế An tươi cười trò chuyện với bốn năm tráng hán.
Sau khi hắn ta chính thức trở thành phụ tá của phủ Cung Hi Vương, chủ ý đầu tiên hắn ta đưa ra chính là móc nối quan hệ với những người ở tầng chót xã hội để làm chuyện đại sự.
Cung Hi Vương không cho rằng đây là một biện pháp đúng đắn.
Hắn ta phải tạo ra thành tựu, chứng minh con đường này không hề sai.
Nói chuyện với mấy tráng hán xong xuôi, Tạ Thế An vừa ngẩng đầu thì đã thấy một hình bóng quen thuộc đứng trên một con thuyền lớn đang neo ngay bến tàu.
Hắn ta mím chặt môi.
Hắn ta đã sớm biết con thuyền này là sản nghiệp của mẫu thân nhưng khi tận mắt nhìn thấy mẫu thân đứng trên boong tàu, tâm tình của hắn ta vẫn có chút phức tạp.
Nếu lúc trước mẫu thân bỏ ra số bạc này để cứu giúp Tạ gia thì phụ thân hẳn sẽ không chết, hắn ta cũng sẽ không mất đi một con mắt, Tạ gia sẽ không rơi vào cảnh trắng tay như ngày nay...
Tạ Thế An đến bên cạnh bến tàu, lẳng lặng chờ đợi, chờ Vân Sơ xong việc rời thuyền hắn ta mới bước lên, nhỏ giọng nói: “Mẫu, Bình Tây Vương phi.”
Vân Sơ cong môi mở miệng: “Từ khi ta rời khỏi Tạ gia, đến bây giờ ngươi mới không gọi ta một tiếng mẫu thân nữa, có phải chứng minh ngươi đã có lập trường mới rồi không?”
Tạ Thế An cúi đầu: “Ta trở thành phụ tá của phủ Cung Hi Vương, cũng xem như tìm được một công việc tạm bợ.”
“Vậy chúc mừng ngươi.” Vân Sơ từ tốn nói: “Ta vẫn là câu nói kia, hy vọng ngươi có thể trở thành một người hiên ngang bất khuất, cho dù lựa chọn con đường nào thì cũng phải giữ được khí khái của mình.”
Tạ Thế An ngẩng đầu, cánh môi lộ ra nụ cười khổ: “Ai mà không muốn trở thành chính nhân quân tử cao cao tại thượng, nhưng nếu ta chọn làm một người quân tử thì Tạ gia sẽ không đứng dậy được nữa. Mẫu thân nói đúng, ta quả thật là một người ích kỷ, có thể vì năm đấu gạo mà khom lưng, nếu mẫu thân cần ta, lúc nào ta cũng có thể phản bội, bán mạng cho phủ Bình Tây Vương.”
Vân Sơ lắc đầu: “Tranh đấu của phủ Bình Tây Vương vô tình, ta cũng không cần ngươi vì ta mà làm đến mức đó, cũng đã từng là mẫu tử, ta chỉ mong ngươi sống tốt.”
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng nếu có một ngày đi tới bước đường kia, cả hai chúng ta đều không cần nương tay.” .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Tạ Thế An rũ mắt, sâu trong đáy mắt lộ ra một tia hung ác nham hiểm.
Từ khi mẫu thân gả cho Bình Tây Vương đã chú định hắn ta và mẫu thân sẽ đi về hai hướng ngược nhau.
Rồi cũng sẽ tới một ngày hai người bọn họ đứng ở hai trận tuyến đối lập, hắn ta cầm trường đao, mẫu thân cầm đoản kiếm đ.â.m về phía nhau.
Hắn ta không hy vọng ngày đó sẽ đến nhưng cũng rất mong chờ nó đến.
Ít nhất chuyện đó sẽ chứng minh được hắn ta đủ tư cách trở thành địch nhân của mẫu thân, không phải sao?
Lúc Vân Sơ lên xe ngựa vẫn khẽ liếc mắt nhìn Tạ Thế An còn đứng ngay bến tàu, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm về phía bên này.
“Tuy hắn ta là mưu sĩ của phủ Cung Hi Vương nhưng cũng đã mù mất một mắt, không thể bước vào quan trường, cuối cùng cũng không làm được chuyện gì đầu.” Thu Đồng mở miệng nói: “Hơn nữa ta nghe nói hắn ta bị những mưu sĩ khác trong phủ Cung Hi Vương xa lánh chèn ép, có lẽ hắn ta chẳng ở lại phủ Cung Hi Vương được bao lâu nữa đâu.”
Vân Sơ buông mành xe, im lặng không nói gì.
Xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước, ra khỏi kinh thành, dừng trước cửa một tiểu viện tử ở kinh giao.
Giang di nương đang quét rác ngoài cổng lớn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa vừa xa hoa vừa khiêm tốn dừng trước mặt mình.
Nàng ấy trông thấy Thu Đồng ngồi bên ngoài xe, lập tức hồi thần, vội vàng ném chổi bước lên hành lễ: “Tiện thiếp thỉnh an Vương phi.”
Vân Sơ bước xuống xe ngựa, cười nói: “Giang di nương khách sáo quá, không mời ta vào nhà ngồi sao?”