Bà ta còn chưa kịp nghĩ thêm gì thì Quách ma ma đã gọi bà ta ra ngoài, lạnh lùng nói: “Nhĩ ma ma, ngươi chỉ là nhũ mẫu của Vương gia chứ không phải nữ chủ nhân của vương phủ, nếu ngươi không nhận thức được chuyện này thì sớm muộn gì ngươi cũng phải trả giá đắt vì những hành động của mình.”
Nhĩ ma ma cúi đầu: “Ta vẫn luôn biết thân phận của mình, có phải Quách ma ma hiểu lầm gì rồi không.”
Quách ma ma lạnh lùng cười cười: “Ngươi biết tại sao ta thu lại quyền quản lý vương phủ của ngươi không?”
Nhĩ ma ma lắc đầu.
Trong ấn tượng của bà ta, Quách ma ma là một người đa mưu túc trí, nhờ đó mới có thể hiệp trợ một người tâm tư đơn giản như Ân phi đứng vững gót chân trong hoàng cung.
Theo lý thuyết thì việc thu hồi quyền lực phải được thực hiện dần dần, nếu không người bên dưới sẽ sinh sự, cũng giống như việc tối hôm nay vậy.
“Trước khi gặp Đinh Đông, ta cũng nghĩ là nên thực hiện chậm rãi.” Quách ma ma từ tốn mở miệng: “Nhưng tâm tư của Đinh Đông gần như đã lộ ra ngoài, nếu nàng ta có thể lọt vào mắt của Vương gia thì người làm nhũ mẫu như ngươi không thể nắm quyền, nếu ngươi muốn cầm quyền thì Đinh Đông sẽ không thể trở thành nữ nhân của hậu viện vương phủ, ngươi đã hiểu chưa?”
Nhĩ ma ma lập tức ngây dại.
Bà ta khuyên Đinh Đông không nên gấp gáp lượn lờ trước mặt Vương gia chính là vì muốn bảo vệ quyền lực của mình, chỉ vì sốt ruột làm ra một số chuyện mà nháo thành chuyện lớn như bây giờ.
Vương phi không thể dung dưỡng bà ta, bà ta không thể ở lại vương phủ dưỡng lão.
“Quách ma ma...”
Bà ta giữ c.h.ặ.t t.a.y áo của Quách ma ma, ngữ khí đầy vẻ khẩn cầu.
Quách ma ma lắc đầu: “Tự ngươi chủ động rời khỏi vương phủ đi, ít nhất còn giữ được thể diện.”
Bà ấy nói xong thì phất tay áo rời đi.
Nhĩ ma ma đứng tại chỗ hồi lâu mà vẫn chưa hạ được quyết tâm.
Sắc trời thời gian này sáng rất nhanh.
Mới sáng sớm Vân Sơ đã ra sân luyện võ cùng Sở Dực và Du ca nhi, ba người luyện cho đến khi toàn thân đổ đầy mồ hôi mới chịu ngưng.
Hai phụ tử cùng nhau tiến cung, Vân Sơ thì đi gọi tiểu nữ nhi thức dậy.
Nàng vừa vào nội thất thì thấy tiểu cô nương đã dậy rồi, đang được Thính Tuyết hầu hạ mặc y phục.
“Nương.” Sở Trường Sinh nói chuyện càng ngày càng lưu loát: “Hôm nay tiên sinh sẽ đến sao?”
Vân Sơ cười gật đầu: “Tiên sinh sẽ đến, Nhàn tỷ nhi cũng tới, nhưng cũng phải chờ tới giờ Thìn, chúng ta đi dùng bữa trước đã.”
Dùng bữa sáng xong, Vân Sơ lại dặn dò chuyện tu sửa thư phòng rồi mới dắt tay tiểu nữ nhi đi tới học đường.
Đây là một học đường nhỏ được cải tạo từ một tiểu viện tử, bên trong noãn các có mấy chiếc bàn, ghế được lót đệm mềm mại vô cùng thoải mái.
Đây là lần đầu tiên tiểu cô nương được đi học, trong lòng lo lắng bất an ngồi ngay ngắn trên ghế.
Chỉ một lúc sau, nha hoàn đã đưa Tạ Nhàn tới.
“Nhàn.”
Sở Trường Sinh vô cùng vui vẻ đứng dậy chào đón, dắt tay Tạ Nhàn.
“Bái kiến quận chúa.”
Tạ Nhàn vội vàng thu tay, uốn gối hành lễ.
Nương con bé đã nói quan hệ giữa con bé và quận chúa trước hết là người trên kẻ dưới, sau đó mới là bằng hữu.
Cho dù là bằng hữu thì cũng phải giữ lễ nghĩa.
Tạ Nhàn hành lễ xong xuôi rồi mới nói: “Trường Sinh, ta rất vui khi được làm thư đồng của ngươi.”
Sở Trường Sinh tươi cười: “Ta cũng rất vui.”
Chỉ một lúc sau thì Liễu nương tử cũng tới nơi.
Nàng ấy mặc một bộ xiêm y màu trắng, tóc búi cao, ấn đường giãn ra tạo cho người ta cảm giác rất nhu hòa.
Liễu nương tử tới bái kiến Vân Sơ xong thì cũng đi tới học đường.
Hai nữ hài đã ngoan ngoãn ngồi chờ ở đó, mở to đôi mắt tò mò nhìn Liễu nương tử.
“Ta họ Liễu, các con có thể gọi ta là Liễu tiên sinh.” Liễu nương tử ôn hòa cười nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, mời hai con tự giới thiệu bản thân một chút, có được không?”
Sở Trường Sinh rất sợ, trước giờ con bé vô cùng nhát gan, không dám đứng trước mặt mọi người, cho dù nơi này chỉ có ba người.
Con bé lập tức nhìn về phía Tạ Nhàn.
Tạ Nhàn cũng chẳng tốt hơn con bé là bao, khi còn ở Tạ gia, nó đã không dám xuất đầu lộ diện rồi.
Bây giờ đến phủ Bình Tây Vương, ở một nơi xa lạ như vậy, nó làm sao dám tiên phong, chỉ hận không tìm được một chỗ trốn đi thôi.
Nhưng nó là thư đồng của quận chúa, nó không thể trốn được.
Tạ Nhàn khẽ cắn môi, đứng lên nhưng thân thể lại không ngừng run rẩy.
Sở Trường Sinh mím môi: “Để ta lên trước đi.”
Con bé giữ tay Tạ Nhàn lại rồi bước lên bục giảng.
Đây là nhà của con bé, con bé phải đi đầu thì Nhàn mới không sợ hãi, mới nguyện ý ở lại làm bằng hữu với con bé.
Sở Trường Sinh bước lên, lấy hết dũng khí nói: “Con tên Sở Trường Sinh, ngài gọi con là Trường Sinh là được.”
Nói xong câu đó, con bé lập tức bước xuống, nhẹ nhàng thở ra rồi nhẹ giọng nói: “Nhàn, không đáng sợ một chút nào đâu, ta trông chừng ngươi, đừng sợ.”
Tạ Nhàn gật đầu, học theo bộ dáng của con bé, bước lên bục giảng: “Con là Tạ Nhàn, tiên sinh có thể gọi con là Nhàn nhi.”
Liễu nương tử mỉm cười nói: “Trường Sinh và Nhàn nhi đều rất ngoan, tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu đọc sách, mời các con mở Tam Tự Kinh trên bàn ra...”
Vân Sơ đừng bên ngoài học đường, ở đó có một cửa sổ nhỏ, có thể nhìn thấy Trường Sinh ở bên trong.
Thấy một màn vừa phát sinh trong học được, trái tim lơ lửng của Vân Sơ cũng yên vị.
Lúc trước nàng còn lo lắng hai nữ hài nhát gan ở bên cạnh nhau thì sẽ càng khiến người ta lo lắng hơn, nàng còn âm thầm cân nhắc có nên tìm một nữ hài mạnh dạn một chút tới làm thư đồng hay không.
Sự thật chứng minh là nàng nghĩ nhiều rồi.
Trường Sinh và Nhàn tỷ nhi đều là nữ hài nhút nhát nhưng đều nguyện ý vì đối phương mà trở nên dũng cảm.
Hai nữ hài ở bên nhau có thể cùng nhau tiến bộ, cùng nhau trưởng thành.
Vân Sơ cho hạ nhân đứng chờ bên ngoài học đường, bản thân thì quay về viện tử xử lý việc vặt.
Hiện giờ lượng công việc của nàng đã tăng thêm gấp bội, một là phải xử lý sản nghiệp hồi môn, hai là quản lý công việc ở nội viện vương phủ, ba là coi sóc sản nghiệp to lớn của vương phủ.
Nàng đang dặn dò Hà ma ma một số việc thì Thính Phong vào bẩm báo: “Vương phi, Nhĩ ma ma cầu kiến.”
Vân Sơ buông sổ sách, ý bảo cho người vào.
Nhĩ ma ma cúi đầu đi vào trong: “Lão nô thỉnh an Vương phi.”
“Nhĩ ma ma khách sáo rồi.” Vân Sơ cười mở miệng: “Thính Tuyết, dâng trà.”
Một ly trà bưng lên, Nhĩ ma ma nhận lấy nhưng lại không dám uống, thanh âm nặng nề nói: “Ba bà tử gây chuyện đêm qua đều là người do lão nô dạy dỗ, bọn họ phạm sai lầm lớn như vậy, truy cứu tới cùng thì cũng là lỗi của lão nô... Lão nô đã suy nghĩ cả một đêm, cảm thấy bản thân mình càng già càng vô dụng nên mới tới đây tìm Vương phi xin một ân điển.”
Vân Sơ cong môi: “Ân điển gì?”
“Lão nô thỉnh cầu Vương phi cho phép lão nô rời phủ.” Nhĩ ma ma cúi đầu thật thấp: “Lão nô phạm phải lỗi sai tày trời, không có tư cách ở lại vương phủ an hưởng tuổi già, chỉ cầu có nơi che mưa chắn gió là đã thỏa mãn, xin Vương phi thành toàn.”
Cánh môi Vân Sơ gợi lên một độ cong.
Chiêu lấy lui làm tiến này, Nhĩ ma ma thật biết cách dùng.