Nhĩ ma ma cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.
Bà ta đã sắp đi rồi, tại sao còn nói ra mấy lời như vậy, chọc giận Vương gia, khiến ngày tháng dưỡng lão sau này cũng không được yên ổn.
Bà ta vừa lăn vừa bò đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chủ viện.
Sở Dực lúc này cũng vừa tới chủ viện, ngồi xuống bên cạnh Vân Sơ, trong viện còn có hai đứa nhỏ.
Tạ Nhàn vốn đang vui vẻ chơi thắt dây cùng Trường Sinh, vừa thấy Sở Dực đến thì nó bắt đầu phát run, khuôn mặt nhỏ dần chuyển sang màu trắng, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ.
Sở Trường Sinh xoay đầu, dẩu miệng nhỏ nói: “Phụ vương, ngài có thể ra ngoài không?”
Sở Dực khó hiểu: “Vì sao?”
“Con chơi với Nhàn.” Sở Trường Sinh mở miệng: “Nương xem sổ sách, phụ vương, dư thừa.”
Sở Dực: “...”
Hay, hay thật, hắn lại trở thành người thừa sao.
Tạ Nhàn sợ Sở Dực phát hỏa, nó lại càng thêm sợ hãi, vội vàng kéo tay Sở Trường Sinh: “Trường Sinh, ta, chúng ta đi ra ngoài chơi.”
Nó cũng không dám nhìn Sở Dực một cái, nhanh chóng chạy ra khỏi thiên thính, Sở Trường Sinh cũng đi theo.
Sở Dực nhíu mày: “Sơ nhi, ta trông đáng sợ lắm sợ?”
Vân Sơ duỗi tay, vuốt thẳng nếp nhăn ngay ấn đường của hắn, sau đó nắm lấy hai má đầy thịt của hắn vuốt lên trên: “Ngày thường chàng cười nhiều một chút thì hài tử sẽ không sợ chàng nữa.”
Khóe môi Sở Dực gợi lên một nụ cười.
Hắn duỗi tay muốn bế Vân Sơ đặt lên đùi thì lại nghe thấy tiếng của Nhĩ ma ma từ ngoài cửa vọng vào: “Lão nô bái kiến Vương phi, cầu Vương phi khuyên nhủ Vương gia cho lão nô ở lại kinh thành.”
Vân Sơ nhìn Sở Dực, dùng ánh mắt hỏi hắn, đã xảy ra chuyện gì.
Sở Dực nhàn nhạt nói: “Chuyện này Sơ nhi không cần quản.”
“Là lão nô sai, mười phần sai!” Nhĩ ma ma quỳ gối trước mặt Vân Sơ: “Lão nô không nên nghi ngờ Vương phi, không nên tranh quyền với Vương phi, không nên ly gián tình cảm của Vương gia và Vương phi, lão nô có ngàn sai vạn sai thì cũng không đáng chịu trách phạt sinh ly tử biệt... Vương gia uống sữa của lão nô mà lớn, thân nhi tử của lão nô lại chỉ có thể ăn cháo bột hồ, vì thuở nhỏ không được đầy đủ nên bây giờ dù đã hai mươi thì vẫn gầy như một bộ xương...”
Nhĩ ma ma khóc lóc, nước mắt nước mũi giọt ngắn giọt dài.
Vân Sơ xem như đã hiểu.
Vì Nhĩ ma ma nói xấu nàng trước mặt Sở Dực, Sở Dực giận dữ bảo Nhĩ ma ma đến Lạc Xuyên dưỡng lão.
Lạc Xuyên cách kinh thành rất nhiều thành trì, ngồi xe ngựa ít nhất nửa tháng mới tới nơi, chính là nơi đã đi thì khó về.
Mà tôn tử của Nhĩ ma ma đều ở kinh thành.
Nói cách khác thì bà ta đi chuyến này thì e là không còn cơ hội gặp lại nữa.
Rõ ràng là tuổi tác nên được sum vầy cùng tôn tử, sao có thể chịu được chuyện ly cách người thân...
Vân Sơ nhìn Sở Dực: “Vương gia, Nhĩ ma ma biết sai rồi.”
Sở Dực lạnh lùng nói: “Bổn vương đã quyết định, sẽ không thay đổi.”
Vân Sơ nghiêng đầu: “Có thể nể mặt ta không?”
Ngữ khí của Sở Dực nhu hòa hơn rất nhiều: “Ta đương nhiên phải nể mặt Sơ nhi rồi.”
Nhĩ ma ma cười khổ.
Sao bà ta lại không nhìn ra vị trí của Vương phi trong lòng Vương gia chứ.
Bà ta rơi vào hoàn cảnh này, hoàn toàn là gieo gió gặt bão.
“Trang viên Đức Thắng thế nào?” Vân Sơ mở miệng nói: “Cách kinh thành một ngày đường, cũng không tính là xa.”
Nhĩ ma ma vội vàng quỳ xuống: “Tạ ân điển của Vương phi...”
Vân Sơ cười cười sai Thính Tuyết giúp Nhĩ ma ma thu thập hành lý.
Nhĩ ma ma là nhũ mẫu của Sở Dực, nếu người ngoài biết Nhĩ ma ma bị Sở Dực đưa đến đất phong thì rất có thể sẽ bị Ngự Sử Đài buộc tội.
Một việc nhỏ như vậy, không nhất thiết phải nháo tới triều đình. . Truyện Sắc
Hơn nữa Nhĩ ma ma có nhi có nữ lại có cả tôn tử, cho dù thế nào thì cũng không thể làm quá khó coi.
Cho Nhĩ ma ma an hưởng tuổi già, nể mặt mũi của nhau một chút cũng không phải là chuyện gì xấu.
Nhĩ ma ma cứ như vậy rời khỏi phủ Bình Tây Vương, không xảy ra bất kỳ biến cố gì.
Hà ma ma và bốn bà tử khác theo Quách ma ma học tập một tháng là đã có thể xử lý được mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ, Quách ma ma cũng phải hồi cung.
Vân Sơ tiếp nhận công việc kinh doanh của Sở Dực, chấn chỉnh dần dần cũng đã đi vào nề nếp.
Chỉ chớp mắt một cái là đã đến tháng năm, Vân gia có một chuyện vui lớn, chính là đại tẩu Liễu Thiên Thiên của Vân Sơ sinh hài tử, sinh được một tỷ nhi trắng trẻo mập mạp.
Vân Tư Lân đã sớm nên quay về trấn giữ Tây Cương nhưng vì muốn chờ đứa nhỏ này ra đời nên đã ở lại kinh thành cho đến tận tháng năm, dự định qua tiệc đầy tháng của hài tử rồi mới đi.
“Gọi là Tri tỷ nhi đi.” Liễu Thiên Thiên ôn nhu nói: “Vân Tri, tâm triệt vi tri, tri triệt vi đức.”
Vân Sơ gật đầu: “Là một cái tên hay.”
Hài tử này đời trước không thể sống sót chào đời, đời này lại có thể xuất thể, đây là chuyện tốt không gì sánh được.
Nàng đã cho người chế tạo một chiếc khóa bình an vàng nạm ngọc, đeo vào cổ Vân Tri, ôn nhu nói: “Cô cô hy vọng con bình an hỉ nhạc, một đời trôi chảy.”
Trong phòng vô cùng nhu hòa, bên ngoài lại có hai đứa nhỏ đang cãi nhau.
Vân Chấn Giang chống nạnh nói: “Ta cũng có muội muội, hừ!”
“Muội muội ngươi quá xấu!” Sở Hoằng Du le lưỡi: “Nào đáng yêu như muội muội ta, xinh đẹp như vậy!”
“Nương ta nói tiểu hài tử vừa ra đời đều trông như vậy, trưởng thành sẽ xinh đẹp!” Vân Chấn Giang thở phì phì nói: “Ngươi nói ai xấu, ngươi mới xấu, cả nhà ngươi đều xấu!”
Lời vừa dứt, Sở Trường Sinh tủi thân chớp mắt to: “Giang ca ca, ta xấu lắm sao...”
“Không, ta không nói muội.” Vân Chấn Giang lập tức luống cuống tay chân, vội vàng lau nước mắt cho con bé: “Ta nói Sở Hoằng Du xấu, hắn xấu nhất!”
“Ngươi mới là người xấu nhất!” Sở Hoằng Du tức giận: “Mắt mũi miệng đều xấu, không có ai xấu như ngươi!”
Hai người cãi cọ ầm ĩ.
Sở Trường Sinh bịt lỗ tai, nam hài tử thật sự quá ầm ĩ, con bé vẫn thích Tạ Nhàn hơn.
Nhớ tới Tạ Nhàn, tiểu cô nương lại nhớ ra một chuyện, vội vàng chạy vào nội thất, bò lên đùi Vân Sơ: “Con có một chuyện muốn thương lượng với nương.”
Vân Sơ sờ đầu nữ nhi.
Từ khi tới học đường, Trường Sinh ngày ngày phải trò chuyện với tiên sinh và Tạ Nhàn, phương diện giao tiếp của con bé dần dần không còn gặp trở ngại nữa, bằng mắt thường có thể nhìn thấy con bé càng ngày càng hoạt bát.
Nàng cười nói: “Chuyện gì nào?”
“Nhàn nói mỗi ngày nàng đều dùng bữa ở vương phủ nên cũng muốn mời con tới nhà nàng dùng cơm.” Sở Trường Sinh ngửa cổ: “Nương, có thể đi không?”
Vân Sơ gật đầu: “Đương nhiên có thể, nhưng có thể cho nương đi cùng không?”
Sở Trường Sinh phấn khích: “Được được!”
Con bé vội vàng bò xuống khỏi đùi Vân Sơ, gấp gáp chạy đi chia sẻ tin tức tốt này với ca ca.
Liễu Thiên Thiên nằm trên giường mở miệng nói: “Dù sao thì Tạ Nhàn cũng là hài tử của Tạ Cảnh Ngọc, muội để hài tử của chồng trước làm bằng hữu với Trường Sinh có phải là không hay không?”
Vân Sơ lắc đầu nói: “Nhìn người không thể chỉ nhìn thân phận mà còn phải chú trọng phẩm tính, phẩm chất của Tạ Nhàn không có bất kỳ vấn đề gì, người như vậy đáng để kết giao.”
Liễu Thiên Thiên vẫn có chút lo lắng: “Vương gia có...”
“Hắn sẽ không.” Vân Sơ tươi cười: “Hắn tôn trọng quyết định của muội.”
Hơn nữa sự thật chứng minh Trường Sinh và Tạ Nhàn ở chung rất tốt, hơn nữa cũng trưởng thành hơn, bắt đầu có những mối quan hệ của mình, chậm rãi biến thành một người bình thường.
Nàng không cần Trường Sinh xuất sắc ưu tú, chỉ mong con bé có thể như một người bình thường là đủ.
Học đường học sáu ngày nghỉ một ngày, Tạ Nhàn muốn nhân ngày nghỉ đó mời Trường Sinh tới nhà nó làm khách, Sở Hoằng Du cũng nháo muốn đi cùng.