Theo quy chế, bên cạnh quận chúa sẽ có ít nhất một bà tử quản sự, bốn nha đầu nhất đẳng, tám nha đầu nhị đẳng cùng với một số nha hoàn bà tử thô sử khác.
Lúc trước Trường Sinh còn nhỏ, thân thể cũng không tốt, mọi chuyện đều do Trịnh ma ma xử lý, hiện giờ con bé càng ngày càng lớn, cũng nên chậm rãi sắp xếp thêm người hầu hạ bên cạnh.
Lúc này Sở Trường Sinh mới gật đầu.
Ân phi ngày thường nhàn rỗi cũng không việc gì làm nên đã dồn hết tinh lực để tuyển chọn hạ nhân, mười mấy tiểu cung nữ năm sáu tuổi đang đứng chỉnh tề dưới bậc thang.
Những cung nữ này tuy nhỏ tuổi nhưng vô cùng quy củ, vừa nhìn là biết đã được dạy dỗ kỹ lưỡng.
Sở Trường Sinh vùi vào lòng Ân phi, nhỏ giọng nói: “Hoàng nãi nãi chọn cho con đi, con cũng không hiểu mấy thứ này.”
Ân phi cũng xem như hiểu biết đám cung nữ này, tay ngọc chỉ chỉ một lúc đã chọn xong.
“Ta còn tìm một tiên dạy đánh đàn.” Ân phi cười mở miệng: “Theo vị tiên sinh này học đàn bảy tám năm, Trường Sinh chắc chắn sẽ trở thành quý nữ có cầm kỹ xuất sắc nhất kinh thành.”
Sở Trường Sinh chớp mắt to nói: “Có thể không học được không?”
Ân phi sâu sắc nói: “Cầm kỳ thi họa, cái nào cũng phải học, chúng ta cứ từ từ.”
Sở Trường Sinh chu miệng, con bé không thích học đàn.
Con bé nhìn về phía Vân Sơ cầu xin giúp đỡ.
Ân phi lập tức nói: “Đừng nhìn mẫu thân con, dù nàng có phản đối cũng không được.”
Vân Sơ không nhanh không chậm mở miệng nói: “Mẫu phi, lúc trước công chúa Khánh Hoa có học mấy thứ này không?”
“Đương nhiên.” Ân phi gật đầu: “Từ lúc bốn tuổi ta đã mời tiên sinh ưu tú tới dạy nó tất cả những gì một quý nữ cần học, không có một ngày lười biếng.”
“Nhị tỷ khắc khổ như vậy nhưng chưa từng nghe thấy tài danh của nhị tỷ được xưng tụng ở kinh thành.” Vân Sơ nở nụ cười: “Mẫu phi có biết nguyên nhân là gì không?”
Ân phi lập tức á khẩu.
Vân Sơ tiếp tục nói: “Trường Sinh thích vẽ tranh, con muốn nhờ mẫu phi tìm cho Trường Sinh một đại sư giỏi thi họa tới dạy dỗ con bé.”
Sở Trường Sinh lập tức nói tiếp: “Con muốn trở thành quý nữ vẽ tranh giỏi nhất.”
Con bé hếch cằm, mắt to sáng lấp lánh, thần thái phi dương.
Ân phi bật cười lắc đầu: “Được rồi, đều nghe con.”
Ân phi làm việc rất nhanh, chỉ mới năm ngày mà đã tìm được một vị tiên sinh am hiểu vẽ tranh.
Vân Sơ còn từng mua một bức tranh của vị tiên sinh này treo trong thư phòng, là phong cách nàng thích, nàng cũng sẽ đến học đường học hai khóa.
Trường Sinh học vẽ.
Du ca nhi học võ.
Thời gian nhoáng cái đã đến lúc chuyển giao hai mùa xuân hạ.
Thời tiết dần dần nóng lên.
Đúng lúc này, Thái Tử Phi gửi thiếp mời Vân Sơ đến Đông Cung thưởng thức Ngu Mỹ Nhân.
Phía tây Đông Cung trồng rất nhiều Ngu mỹ nhân, mùa này chính là mùa Ngu Mỹ Nhân nở rộ nhất, mỗi năm vào dịp này, Thái Tử Phi sẽ mời mọi người tới ngắm hoa.
Tầng lớp này chính là như vậy, hôm nay người này làm chủ, ngày mai người kia làm chủ, đủ loại yến hội, cũng chỉ là đổi phương pháp tụ tập mà thôi.
Vân Sơ có thể từ chối những yến hội khác nhưng đây là trong cung mời, nàng không thể lảng tránh.
Vì lúc ở hoàng lăng, Trường Sinh và nữ nhi của Thái Tử Phi náo loạn không vui nên lần này Vân Sơ không đưa hài tử vào cung.
Xe ngựa ngừng trước cửa hoàng cung, nàng theo tiểu thái giám tới thẳng Đông Cung.
Vừa đến cửa Đông Cung, Thái Tử Phi đã ra đón: “Tam đệ muội, vốn dĩ sớm nên làm chủ mời ngươi tới Đông Cung uống trà nhưng ta bận rộn quá nên mới chậm trễ, hy vọng lúc này còn chưa muộn.”
Nàng ta đang nói tới chuyện bồi tội chuyến đi hoàng lăng lần trước.
Vân Sơ tươi cười lễ độ: “Thái Tử Phi quá khách sáo, chúng ta đều là người một nhà, không cần để ý.”
Thái Tử Phi đưa Vân Sơ đi vào, đã có không ít người tụ tập ở Đông Cung.
Trên cơ bản thì người được mời tới yến hội Đông Cung đều đã tới đủ cả.
Vân Sơ vừa liếc mắt đã trông thấy Đỗ Lăng ngồi trong đám người, nàng đang muốn đi qua đó thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Chính là Phương Tâm Nghiên đang mang thai, bụng lúc này cũng đã lộ rõ.
“Bình Tây Vương phi.”
Phương Tâm Nghiên đỡ tay cung tỳ uốn gối hành lễ.
Trước khi Thái Tử đăng cơ thì nàng ta chỉ là một trắc phi, cần phải hành lễ với chính phi như Vân Sơ.
Nhưng một khi Thái Tử trở thành hoàng đế thì nàng ta sẽ trở thành một trong bốn phi đứng đầu, Vân Sơ phải đến thỉnh an nàng ta.
Vân Sơ vẫn giữ nụ cười bất biến: “Phương trắc phi mang thai, không cần hành lễ.”
Phương Tâm Nghiên đứng thẳng người, một lúc sau lại mở miệng nói: “Ta nghe người ta nói sau khi Bình Tây Vương phi gả vào vương phủ đã đuổi rất nhiều lão nhân của vương phủ đi, ngay cả nhũ mẫu của Bình Tây Vương cũng bị đuổi ra ngoài... Vương phi thiện lương, chắc sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu nhỉ?”
Đám phụ nhân ngồi xung quanh dỏng tai lên nghe.
Kinh thành không lớn cũng không nhỏ, chuyện xảy ra ở phủ Bình Tây Vương, mấy người bọn họ cũng nghe được phong phanh.
Nghe nói mấy bà tử làm ở vương phủ mười mấy năm bị đánh mấy chục trượng suýt gãy chân, sau đó còn bị đuổi ra ngoài.
Nghe nói nhũ mẫu của Bình Tây Vương cũng bị Bình Tây Vương phi đưa đến thôn trang xa xôi dưỡng lão.
Mới mấy tháng mà Bình Tây Vương phi đã náo loạn nghiêng trời lệch đất, kế tiếp có phải sẽ động thủ với tiểu thế tử và tiểu quận chúa không?
Ai nấy đều rất tò mò nhưng Vân Sơ cơ bản không tham gia yến hội nên bọn họ không hỏi thăm được gì.
Hôm nay tới Đông Cung, bọn họ không ngờ trắc phi của Đông Cung lại giáp mặt hỏi Bình Tây Vương phi những chuyện này, cũng xem như thỏa mãn trí tò mò của bọn họ.
Thái Tử Phi nhíu mày.
Phương trắc phi này thật quá ngu ngốc, lại dám hỏi mấy lời này trước mặt Vân Sơ.
Phương Tâm Nghiên kéo kéo khóe môi.
Nàng ta không phải không biết suy nghĩ mà nàng ta đang cố ý hỏi Vân Sơ vấn đề này trước mặt mọi người.
Vân Sơ chắc chắn sẽ không thừa nhận bản thân đuổi nhũ mẫu của Bình Tây Vương, nàng ta muốn để mọi người biết Vân Sơ dối trá thế nào.
“Phương trắc phi nghe ai nói vậy?” Vân Sơ liếc mắt đánh giá Phương Tâm Nghiên rồi nói: “Có thể thấy là Phương trắc phi tin lời những người này nói, chậc, ta không phải có ý nói Phương trắc phi không có đầu óc đâu, ngươi mang thai mà, người ta nói mang thai một lần ngốc ba năm, có thể hiểu được.”
Không đợi Phương Tâm Nghiên nói chuyện, nàng đã nhìn đám phụ nhân đang ngồi ở đó: “Ta nghĩ là những người đầu óc tỉnh táo như các vị ngồi đây sẽ không tin mấy tin đồn vỉa hè nhảm nhí đó đâu nhỉ.”
Nàng vừa dứt lời thì nào có ai dám nói bản thân tin vào những lời đồn đãi đó nữa.
Vậy chẳng khác nào là thừa nhận mình không có đầu óc?
Sắc mặt Phương Tâm Nghiên trắng nhợt: “Ngươi...”
“Đủ rồi!” Thái Tử Phi lạnh giọng ngắt lời nàng ta: “Phương trắc phi mang thai, không nên đứng lâu, về chỗ ngồi đi.”
Nàng ta lại quay sang nói với Vân Sơ: “Tam đệ muội, đừng chấp nhặt Phương trắc phi, mời sang bên này.”
Vân Sơ bước qua ngồi bên cạnh Đỗ Lăng.
Nàng liếc mắt ra hiệu cho Thu Đồng đang đứng phía sau, Thu Đồng chậm rãi lui vài bước, thân hình nhanh chóng khuất sau tán cây, biến mất khỏi sảnh tiệc.
“Kể từ ngày đại hôn ngươi vẫn luôn ở mãi trong phủ không chịu ra ngoài, người bên ngoài đồn đãi đủ chuyện về ngươi, ngươi cũng bình tĩnh thật đó.” Đỗ Lăng lắc đầu: “Vương phi nhà người ta sau khi vào cửa sẽ lập tức an bài đủ loại yến hội, khi nào ngươi mới chịu tổ chức?”
Vân Sơ vội nói: “Tha cho ta đi, ta không kiên nhẫn làm mấy chuyện này đâu.”
Đỗ Lăng biết tính cách của nàng, bèn nhỏ giọng nói: “Ngươi còn nhớ người lần trước Thái Tử đưa từ hoàng lăng về không, ta nghe người ta nói cung tỳ kia đã thành thứ phi của Đông Cung.”
Vân Sơ gật đầu: “Nàng ta cứu Thái Tử, Thái Tử cho nàng ta một danh phận cũng hợp tình hợp lý.”
“Đông Cung có hai trắc phi, bốn thứ phi, đợi đến khi Thái Tử đăng cơ thì cung tỳ này ít nhất cũng được phong tần.” Đỗ Lăng chắt lưỡi nói: “Từ một tiện tỳ đê tiện lại có thể bay lên cành cao làm quý nhân, nhân sinh vật đổi sao dời mà.”
Vân Sơ không nói thêm gì.