Một hồi lâu, Thu Đồng lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng nàng, nhỏ giọng nói: “Vương phi, thuộc hạ đã nhìn qua, vị thứ phi tân nhiệm kia chính là Tạ đại tiểu thư, Tạ Phinh.”
Trên mặt Vân Sơ lộ ra biểu cảm quả nhiên là như thế.
Từ khi nghen nói Tạ Phinh qua đời, nàng đã nghi ngờ Tạ Phinh treo đầu dê bán thịt chó vào Đông Cung, sự thật đúng như nàng suy đoán.
Một lúc sau, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng tới, dù sao cũng khó nhìn thấy cảnh Ngu Mỹ Nhân nở rộ, đế hậu cũng muốn đến xem náo nhiệt, trò chuyện cùng mọi người.
Vân Sơ chú ý có một vị phu nhân đi bên cạnh đế hậu, khoảng chừng năm mươi tốt, bảo dưỡng cực tốt, khí chất dung mạo cũng không thua kém Hoàng Hậu.
“Mấy năm gần đây ngươi ít tham gia yến hội nên chắc không biết vị phu nhân này.” Đỗ Lăng nhỏ giọng nói: “Bà ta là Quốc công phu nhân.”
Vân Sơ đã hiểu.
Cả Đại Tấn này chỉ có một vị Quốc công nhưng đã mất từ hai ba chục năm về trước, chỉ để lại một vị Quốc công phu nhân.
Bởi vì vị Quốc công c.h.ế.t sớm kia từng lập công lớn nên dù ông ta đã c.h.ế.t nhưng vinh quang của phủ Quốc công cũng không lụi tàn, Quốc công tân nhiệm được hoàng đế trọng dụng nên gia tộc này vẫn cứ đứng sừng sững ở kinh thành không ngã.
“Ngươi biết không, vị Quốc công phu nhân này không có hài tử của bản thân.” Đỗ Lăng nói càng ngày càng nhỏ: “Quốc công đương nhiệm chính là một hài tử dòng bên của gia tộc được bà ta mang về nuôi dưới danh nghĩa của mình.”
Vân Sơ quả thật không biết vị Quốc công phu nhân này, bèn hỏi: “Quốc công không có con vợ lẽ sao?”
“Có rất nhiều con vợ lẽ, nhưng mà...” Đỗ Lăng mím môi: “Đều c.h.ế.t hoặc phát điên, không rõ nguyên nhân.”
Vân Sơ im lặng.
Chuyện ở hậu trạch đa phần đều là những việc không thể đưa ra ánh sáng.
Không ngờ Quốc công phu nhân này lại có thể xử lý hết đám con vợ lẽ...
Nhưng nàng cũng không biết người ta đã trải qua những chuyện gì nên cũng không tùy tiện đánh giá.
“Bình Tây Vương phi và Kỷ phu nhân đang nói chuyện gì vậy?”
Một âm thanh trầm ổn từ bên cạnh truyền đến.
Đỗ Lăng giật mình, lập tức ngừng câu chuyện, cười gượng nói: “Bái kiến Quốc công phu nhân.”
Vân Sơ cười mở miệng: “Ta và Kỷ phu nhân đang nói Ngu Mỹ Nhân này thật đẹp, muốn tìm Thái Tử Phi xin một ít hoa về trồng.”
Quốc công phu nhân nói: “Lúc trước ta cũng xin Đông Cung mang hoa này về phủ trồng, cũng thật kỳ lạ, Ngu Nhân Này trồng ở đâu cũng đều rất thưa thớt, chỉ nở dày đặc ở Đông Cung, cũng không biết là vì sao.”
Ba người lại bắt đầu đề tài về Ngu Mỹ Nhân này.
Đến khi yến hội chính thức mở màn thì bọn họ mới ngưng nói chuyện phiếm, tập trung dùng bữa.
Đỗ Lăng vẫn còn sợ hãi, chỉ dám cúi đầu ăn.
Sau này nàng ấy sẽ không bàn tán người khác trong những dịp như thế này nữa, lỡ đâu bị người ta nghe được thì sẽ chọc phải phiền toái lớn.
“Ta vẫn còn khắc ghi ngày đại hôn của Bình Tây Vương phi và Bình Tây Vương.” Quốc công phu nhân bỗng nhiên mở miệng: “Chồng trước của Bình Tây Vương phi vừa qua đời mà ngươi lại tái giá nhanh như vậy, còn tìm được một lang quân như ý, thật khiến người ta hâm mộ.”
Vân Sơ đột nhiên khựng lại.
“Ta rất thưởng thức ngươi, có thể mặc kệ nhiều tin đồn nhảm nhí để tái giá gả cho người ta.”
Quốc công phu nhân vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt Vân Sơ.
Vân Sơ nhạy bén nhận ra cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt của Quốc công phu nhân này không phải là thưởng thức mà là... ghen ghét?
Nàng buông đũa mở miệng nói: “Ta không nghe được tin đồn nhảm nhí gì cả, chỉ nghe thấy lời chúc phúc của mọi người.”
Quốc công phu nhân nhìn Vân Sơ, môi mím thành một đường thẳng.
Bình Tây Vương nguyện ý cưới một nữ tử đã từng gả cho người ta chắc là vì gương mặt xinh đẹp tuyệt trần này nhỉ.
Hai người không có tình cảm mà có thể làm tới bước này.
Mà bà ta...
Bà ta cười nhạt: “Ta đây cũng chúc ngươi và Bình Tây Vương cử án tề mi, bạch đầu giai lão.”
Tuy là nói lời chúc phúc nhưng Vân Sơ lại chẳng cảm nhận được một chút thật lòng.
Nàng nghĩ rốt cuộc là nàng đã đắc tội Quốc công phu nhân khi nào, hay là Sở Dực từng đắc tội, hoặc chỉ đơn giản là lập trường không giống nhau...
Yến hội diễn ra được phân nửa thời gian thì ly rượu trong tay hoàng đế đột nhiên nghiêng ngả đổ vào cổ áo của ông ta, ông ta lập tức đứng dậy đi đến sương phòng ở phía sau để thay xiêm y.
Quốc công phu nhân ngồi bên cạnh Vân Sơ cũng đứng lên rời tiệc.
“Bình Tây Vương phi.” Phương Tâm Nghiên đỡ bụng đi tới trước mặt Vân Sơ: “Đông Cung ngoài Ngu Mỹ Nhân thì còn có hải đường, có muốn đi xem một chút không?”
Vân Sơ nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Sắc mặt Phương Tâm Nghiên trầm xuống: “Bình Tây Vương phi không cho ta chút mặt mũi nào sao?”
“Xuy!” Đỗ Lăng ngồi bên cạnh cười lạnh một tiếng: “Đường đường là chính phi mà phải cho một trắc phi mặt mũi sao, thật là buồn cười.”
Phương Tâm Nghiên lập tức nổi giận.
“Ta nói này.” Đỗ Lăng cong môi cười nói: “Phương trắc phi từng vì Bình Tây Vương một khóc hai nháo ba thắt cổ, người trong kinh thành ai cũng biết, bây giờ Phương trắc phi nhiều lần kiếm chuyện với Bình Tây Vương phi, cái này sẽ khiến người ta cảm thấy trắc phi của Thái Tử vẫn còn ôm tình cảm nam nữ với Bình Tây Vương, Thái Tử rộng lượng nên chắc sẽ không so đo, nhưng nếu chuyện này truyền tới tai của Hoàng Hậu nương nương, chậc chậc...”
Vẻ mặt của Phương Tâm Nghiên vô cùng khó coi.
Từ khi Bình Tây Vương Sở Dực từ chối nàng ta thì nàng ta đã không còn tâm tư kia nữa.
Nàng ta chỉ cảm thấy không cam lòng!
Bởi vì không cam lòng nên nàng ta vô cùng ghen ghét Vân Sơ, muốn khiến Vân Sơ xấu mặt.
Nhưng mỗi một lần nàng ta kiếm chuyện thì đều bị Vân Sơ không mềm không cứng trả về, uất ức không cam lòng của nàng ta càng khó mà tiêu tan.
Nàng ta hít sâu một hơi rồi phủi tay rời đi.
Nàng ta không muốn nhìn thấy gương mặt của Vân Sơ nữa nên trực tiếp rời tiệc đi về hậu viện, dù sao nàng ta cũng đang mang thai, rời tiệc trước cũng không bị người ta nói gì.
Nàng ta đến chỗ nhưng khóm hoa đang nở rộ ở phía sau thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Là âm thanh của một đôi nam nữ.
Lúc nãy không thấy Thái Tử xuất hiện ở yến hội, hay là Thái Tử và thứ phi tân nhiệm kia tới hậu viện ngắm hoa với nhau?
Phương Tâm Nghiên nhíu mày, cẩn thận đi về phía đó thì lại thấy có người canh giữ ở giao lộ.
Đây là hậu viện Đông Cung, là nơi nàng ta tới lui vô số lần nên cũng biết còn có một con đường khác thông tới đó, nàng ta lập tức vòng qua bồn hoa đi về phía đó.
Tiếng nói chuyện càng ngày càng rõ ràng.
“Nhị Lang, gần đây n.g.ự.c thiếp cứ đau mãi...”
“Trẫm cho ngự y đến phủ Quốc công xem bệnh cho nàng...”
Lúc nghe thấy âm thanh này, Phương Tâm Nghiên đột nhiên giật mình.
Trẫm... còn không phải là Hoàng Thượng sao?
Phủ Quốc công... còn không phải là Quốc công phu nhân sao?
Nàng ta ghé mắt nhìn xuyên qua bồn hoa, nhìn thấy một đôi nam nữ đang rúc vào nhau đứng dưới tán cây, là hoàng đế đang ôm Quốc công phu nhân!
“Trời...”
Phương Tâm Nghiên không nhịn được thốt ra một tiếng rồi lập tức bịt chặt miệng mình nhưng vẫn chậm một bước.