Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 355:




Hoàng đế nghe thấy tiếng động, tức khắc buông người trong lòng ra.
Quốc công phu nhân trầm mặc đi về phía bồn hoa, sau đó giơ tay hung hăng tát xuống.
“Dám cả gan rình coi Hoàng Thượng, quả thực là chán sống!”
Mặt Phương Tâm Nghiên lập tức cảm nhận được cơn đau nóng rát.
Đầu gối nàng ta mềm nhũn quỳ xuống đất, theo bản năng dùng tay bảo vệ bụng mình.
“Hoàng, Hoàng Thượng...” Nàng ta ngẩng mặt: “Là, là thiếp thân!” . truyện kiếm hiệp hay
Hoàng đế nhận ra đây là ấu nữ Phương gia, cũng chính là trắc phi của Thái Tử.
Gương mặt ông ta như được phủ một lớp băng, hàn khí bao trùm đỉnh đầu của Phương Tâm Nghiên khiến nàng ta run bần bật.
Nàng ta đã phát hiện được bí mật lớn như vậy, không biết Hoàng Thượng sẽ xử lý nàng ta thế nào...
“Thiếp... thiếp không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì cả.” Phương Tâm Nghiên nằm liệt dưới đất, run rẩy mở lời.
Hoàng đế nắn vuốt ngón tay: “Mấy năm nay, chỉ cần là người biết được bí mật này thì chưa từng có cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Quốc công phu nhân rũ mắt.
Lúc trước bà ta và hoàng đế tằng tịu với nhau đã bị một ma ma bắt gặp, ngày hôm sau ma ma đó đã c.h.ế.t trong phòng của mình.
Sau đó cũng có một tiểu thư thế gia bắt gặp bọn họ, ngày hôm sau tiểu thư kia bắt đầu đổ bệnh, triền miên giường bệnh ít lâu rồi cũng hương tiêu ngọc vẫn.
Còn một lần khác, bọn họ không cẩn thận bị một đại thần Tam phẩm bắt quả tang, đại thần kia sau đó liên tiếp phạm sai lầm, bị cách chức quan, sung quân tới nơi xa xôi hẻo lánh, c.h.ế.t trên đường đi...
Cho dù là Cao công công được Hoàng Thượng tín nhiệm nhất thì cũng không biết mối quan hệ cụ thể giữa bà ta và Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng, thiếp thân thật sự chưa thấy gì cả, cái gì cũng không biết...”
Phương Tâm Nghiên quả thực không ngờ Hoàng Thượng lại muốn g.i.ế.c nàng ta.
Nàng ta sợ tới mức bụng đột nhiên co rút, cơn đau khiến nàng ta không nhịn được lăn lộn dưới đất, lăn đến bên chân Quốc công phu nhân.
“Nàng ta có thai.” Quốc công phu nhân chậm rãi mở miệng: “Là hài tử của Thái Tử, là tôn nhi của Nhị Lang, Nhị Lang nhẫn tâm g.i.ế.c nàng ta sao?”
Hoàng đế quay đầu nhìn bà ta: “Tĩnh Xu, nàng vẫn cứ lương thiện như vậy.”
Quốc công phu nhân mím môi: “Có lẽ là lớn tuổi rồi nên mềm lòng, nếu nàng ta đã nói không biết gì thì Nhị Lang tha cho nàng ta đi.”
Lông mi dài che lấp cảm giác trong mắt bà ta.
Bà ta phải ở trong bóng tối qua lại với Hoàng Thượng hơn hai mươi năm...
Bà ta cũng muốn giống như Hoàng Hậu, quang minh chính đại ở bên cạnh Hoàng Thượng...
Bà ta cũng muốn giống như Vân Sơ của phủ Bình Tây Vương, được mọi người hâm mộ và chúc phúc...
Lúc trước bà ta không dám nghĩ tới chuyện này là vì bà ta từng gả chồng, trượng phu của bà ta đã chết, bà ta cũng đã lớn tuổi.
Nhưng Vân Sơ có thể gả cho Sở Dực thì tại sao bà ta lại không thể?
Hoàng đế cúi đầu nhìn Phương Tâm Nghiên đang cuộn người nằm dưới chân, lạnh lùng nói: “Nếu bên ngoài truyền ra lời đồn đãi gì thì ngươi cũng biết hậu quả chứ?”
“Biết, biết!” Phương Tâm Nghiên gật đầu như đảo tỏi, gương mặt trắng bệch: “Thiếp thân... lui, lui trước.”
Nàng ta vừa lăn vừa bò rời khỏi chỗ đó, vừa ra bên ngoài đã nhìn thấy tỳ nữ của mình.
Tỳ nữ kia không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng có thể nghe được loáng thoáng, không biết chủ tử nhà mình vì sao lại chọc giận Thánh Thượng.
Tỳ nữ vội vàng đỡ Phương Tâm Nghiên dậy, thất thanh hô lên: “Máu... trắc phi ra máu...”
Phương Tâm Nghiên vốn đã bị dọa mất hồn, vừa cúi đầu đã nhìn thấy váy mình nhiễm một màu đỏ tươi, nàng ta chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, ngã lên người nha hoàn.
Nha hoàn kinh hoảng vội vàng gọi người tới giúp đỡ... Hoàng Hậu đơn độc ngồi trên chỗ cao uống rượu trái cây.
Ánh mắt bà ta có chút tịch mịch.
“Nương nương.” Lão ma ma đi đến phía sau bà ta, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy Phương trắc phi đến hậu viện ngắm hoa, trượt chân ngã, thân dưới chảy rất nhiều máu.”
Hoàng Hậu đột nhiên nhíu mày: “Chỉ là té ngã thôi sao?”
Bà ta là nữ tử hậu cung, biết rõ hậu cung lục đục thế nào, ngươi lừa ta gạt, nữ tử hậu cung này, trên tay ai mà không dính mấy mạng người, đặc biệt là hài tử chưa kịp chào đời, không biết đã có bao nhiêu đứa bỏ mạng ở hoàng cung này.
Phản ứng đầu tiên của bà ta là Phương trắc phi bị người ta tính kế.
“Phương trắc phi nói bản thân không cẩn thận trượt ngã.” Lão ma ma nhẹ giọng nói: “Lão nô đã làm chủ mời ngự y tốt nhất đến xem mạch, không kinh động đến người khác.”
Hoàng Hậu đang muốn mở miệng thì lại nhìn thấy Hoàng Thượng đã trở lại, cách Hoàng Thượng năm sáu bước chân chính là Quốc công phu nhân, ở giữa hai người bọn họ còn có Cao công công.
Hoàng Thượng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hoàng Hậu.
Quốc công phu nhân cũng về vị trí của mình.
Hoàng Hậu đứng dậy: “Hoàng Thượng, thần thiếp bỗng nhiên hơi đau đầu, về Khôn Ninh Cung trước.”
Hoàng Thượng quay đầu, ánh mắt lộ ra vẻ quan tâm: “Có nặng lắm không?”
“Hẳn là cảm lạnh thôi.” Hoàng Hậu hành lễ: “Thần thiếp cáo lui trước.”
Sau khi Hoàng Hậu rời tiệc thì Hoàng Thượng cũng chỉ ngồi thêm một khắc rồi đứng dậy rời đi.
Tiệc ngắm hoa sắp kết thúc thì đột nhiên có người lên tiếng: “Hình như Phương trắc phi té ngã, cũng không biết tình hình thế nào, chúng ta đi xem thử đi.”
Một đám phu nhân đứng dậy, Thái Tử Phi dẫn đường, mọi người cùng đi đến hậu viện của Đông Cung.
Vân Sơ cũng đứng lên, nàng đang muốn tìm một cơ hội đến hậu viện gặp Tạ Phinh một lần thì cơ hội đã tới rồi.
Trắc phi của Đông Cung ở thiên điện, chỗ ở của thứ phi nằm sâu hơn một chút, ở trong cung điện nhỏ hơn giống như mấy tiểu thiếp.
Lúc mọi người đi vào thăm Phương trắc phi thì Vân Sơ lại dời bước vòng qua bức tường, đi ra phía sau.
Quy củ của những cung điện phía sau tuy ít nhưng cũng có chia ra chủ điện thiên điện, Tạ Phinh ở tại thiên điện, tên của nàng ta bây giờ là Ngô Linh Lung, mọi người đều gọi nàng ta là Ngô thứ phi.
Cánh tay nàng ta bị lão hổ xé mất một khối thịt to, lộ cả xương trắng bên trong, tuy được trị liệu rất tận tình nhưng cánh tay này vẫn bị tàn phế, ngay cả một ly trà cũng không nhấc lên nổi.
Nhưng nàng ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì, mất một cánh tay nhưng lại có được thân phận, trở thành thứ phi của Thái Tử, không có gì phải đau lòng.
Chờ đến khi Thái Tử đăng cơ thành Hoàng Thượng, ân nhân cứu mạng Thái Tử như nàng ta ít nhất cũng trở thành một trong bốn phi đứng đầu...
Tạ Phinh đang chuẩn bị xoay người đi vào trong thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang đứng ngoài cửa thiên điện.
Đồng tử nàng ta co chặt, theo bản năng che khuất gương mặt của mình.
Nhưng nàng ta vẫn chậm một bước, nàng ta đã nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Vân Sơ: “Phinh nhi?”
“Mẫu, Bình Tây Vương phi!” Tạ Phinh biết trốn cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nàng ta đành phải đi tới, run rẩy nói: “Con, con bây giờ không phải là Tạ Phinh...”
Vân Sơ khiếp sợ: “Hôm đó từ hoàng lăng hồi kinh, ta cố ý sắp xếp người đến hoàng lăng đưa cho con vài thứ, nhưng bọn họ lại nói con đã mất tích, qua mấy ngày bọn họ lại nói con đã c.h.ế.t rồi... Phinh nhi, này rốt cuộc chuyện này là như thế nào, sao con lại ở Đông Cung, đã xảy ra chuyện gì?”
“Con, con...”
Tạ Phinh một chữ cũng không nói nên lời.
Nàng ta đã từng giở hết mọi thủ đoạn để trở thành chính phi của An Tĩnh Vương.
Bây giờ nàng ta lại tiếp tục giở trò để trở thành thứ phi của Thái Tử.
Vốn dĩ nàng ta cũng chẳng thấy có vấn đề gì nhưng khi nhìn thấy mẫu thân, nàng ta lại cảm thấy bản thân là một người vô cùng tàn ác.
Tạ Phinh bắt lấy tay Vân Sơ, khẩn cầu nói: “Mẫu thân, lần này là lần cuối con gọi ngài là mẫu thân, cầu xin mẫu thân đừng nói chuyện này cho bất kỳ ai, nếu không con sẽ c.h.ế.t mất, con thật sự c.h.ế.t mất...”
Vân Sơ chậm rãi hỏi: “Vậy người c.h.ế.t thay ngươi là ai?”
Tạ Phinh cắn môi không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.