Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 359:




Nghe vậy, Vân Sơ an tâm không ít.
Nàng dừng một chút rồi nói: “Hậu viện Vương phủ có một cái lỗ chó, chàng biết chuyện này không?”
Sở Dực thật sự không biết: “Là tiểu tử Du ca nhi kia làm?”
Vân Sơ ghé vào n.g.ự.c nam nhân: “Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên lấp cái lỗ chó kia lại, cũng không phải để đề phòng bọn nhỏ chuồn ra ngoài chơi mà là sợ sẽ có người lợi dụng lỗ chó đó gây chuyện.”
Sở Dực gật đầu: “Mọi chuyện cứ làm như lời Sơ nhi.”
Mấy ngày nay hắn đến Công bộ làm quen công việc, tối nào cũng về nhà rất khuya, mỗi khi trở về thì Vân Sơ đã ngủ rồi, hắn chỉ có thể nhẹ tay nhẹ chân để không đánh thức nàng.
Tối nay Vân Sơ còn thức, hắn không cần kiềm chế cảm xúc của mình nữa.
Hắn xoay người ôm lấy Vân Sơ.
Đêm đầu hạ rất ngắn, Vân Sơ cảm giác bản thân vừa mới nhắm mắt thì trời đã sáng.
Nàng và Sở Dực đồng thời thức giấc ra sân luyện võ, chỉ một lúc sau đã thấy Du ca nhi từ viện tử của mình chạy tới, ba người luyện khoảng nửa canh giờ mới kết thúc.
Có lẽ là nhờ luyện võ nên Vân Sơ phát hiện nửa năm nay Du ca nhi đã cao hơn rất nhiều, thân thể cũng trở nên chắc nịch.
Chờ phụ tử hai người rời phủ Vân Sơ mới đi gọi tiểu nữ nhi rời giường, nàng vừa mặc y phục cho Trường Sinh vừa cười nói: “Hôm qua con nói với nương là con mới kết giao bằng hữu, không bằng tìm dịp nào đó mời bằng hữu của con tới phủ làm khách, có được không nào?”
Đôi mắt của tiểu cô nương lập tức sáng lên: “Thật vậy sao?”
Vân Sơ gật đầu: “Nương đã cho người lấp lỗ chó hôm qua rồi, không phải là không cho con kết bằng hữu với Tạ Thế Doãn mà là muốn các con có thể quang minh chính đại làm bạn với nhau, sau này con có thể mời hắn tới phủ làm khách bất.”
“Nương, nương tốt quá!” Sở Trường vui vẻ nhảy cẫng lên: “Con lập tức cho người đi mời Doãn!”
Buổi sáng Sở Trường Sinh và Tạ Nhàn cùng nhau lên lớp, buổi chiều Tạ Thế Doãn đã được mời tới vương phủ.
Nó cũng chỉ nhỏ hơn huynh muội Sở Trường Sinh mấy tháng, là một hài tử vừa tròn năm tuổi, thân ảnh nho nhỏ đi theo thị vệ bước qua đại môn, bước qua cửa trong, xuyên qua cửa thuỳ hoa, cuối cùng cũng tới sân sau của chủ viện, tới trước mặt Vân Sơ.
“Doãn ca nhi, đã lâu không gặp.” Vân Sơ tươi cười nói: “Ngồi đi.”
Tạ Thế Doãn nào dám ngồi, cúi đầu đứng bên dưới, mười ngón tay không ngừng xoắn vào nhau.
Nó rất sợ, sợ mẫu thân không cho nó qua lại với tiểu quận chúa, sợ mẫu thân đối xử với nó lạnh lùng, sau đó lại đuổi nó ra ngoài.
Nhưng trong lòng nó vẫn còn ôm một chút hy vọng.
Ngay cả Tạ Nhàn còn có thể làm bằng hữu của tiểu quận chúa, cả hai đều là người Tạ gia, tại sao nó lại không thể chứ.
“Mẫu, Vương phi!” Tạ Thế Doãn lấy một chiếc trâm bạc từ trong tay áo, nâng qua khỏi đỉnh đầu: “Đây là lễ vật tân hôn mà con chuẩn bị cho Vương phi vào ngày đại hôn của ngài và Vương gia nhưng vẫn không có cơ hội đưa cho ngài, xin Vương phi đừng ghét bỏ.”
Thính Tuyết nhận chiếc trâm đưa tới trước mặt Vân Sơ.
Vân Sơ nhận lấy: “Vậy đa tạ tấm lòng của Doãn ca nhi, Trường Sinh và Nhàn tỷ nhi đã ra đình chờ ngươi, ngươi qua đó đi.”
Tạ Thế Doãn nhẹ nhàng thở ra.
Nó không dám ở cùng Vân Sơ, vội vàng bước ra khỏi thiên thính, chạy tới đình hóng mát phía sau.
“Doãn, ngươi tới rồi.” Sở Trường Sinh hồn nhiên nở nụ cười: “Ta đã nói là nương ta rất tốt mà, có đúng không?”
Tạ Thế Doãn gật đầu.
Nó luôn biết mẫu thân là người tốt.
Là Tạ gia không tốt.
Là Tạ Thế An không tốt.
Nó không thể ở lại Tạ gia nữa, nó hy vọng mẫu thân có thể thu nhận nó.
Nó nhất định sẽ hiếu thuận với mâu thân cả đời, nhất định sẽ đối xử với tiểu quận chúa tốt gấp bội, nó chỉ muốn tìm một chốn dung thân...
Chờ nó trưởng thành, nó sẽ thay di nương báo thù! Ba hài tử chơi đùa ngoài sân, Vân Sơ ngồi ở đằng xa nhìn qua đó.
Nàng nghĩ đến đời trước Tạ Thế Doãn quay sang cắn ngược nàng phần lớn đều là do Thính Vũ, hiện giờ Thính Vũ đã chết, Tạ Thế Doãn vẫn sẽ hành động giống đời trước sao?
Mấy hài tử chơi đùa vui vẻ, rất nhanh đã đến giờ cơm trưa.
Vân Sơ cho Trường tự chiêu đãi hai vị bằng hữu, chỉ để lại vài hạ nhân hầu hạ bên cạnh.
Nàng ngồi trong noãn các cách vách, thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng nói chuyện của thấy Trường Sinh, tiểu cô nương rụt rè nhút nhát khi trước ở trước mặt hai vị bằng hữu cũng nhát gan không kém này đã dần dần trở nên hoạt bát.
Dù Tạ Thế Doãn ôm suy nghĩ gì thì ít nhất lúc này Trường Sinh đang dần khá lên không phải sao?
Chờ bọn nhỏ dùng cơm xong thì Vân Sơ mới bước vào thiên thính.
Thấy nàng đi vào thì Tạ Nhàn đang nói chuyện lập tức yên lặng, Tạ Thế Doãn cũng đứng thẳng người, đồng loạt hô một tiếng Vương phi.
“Sắc trời không còn sớm, ta cho người đưa các ngươi về nhà.” Vân Sơ tươi cười cầm lấy hai hầu bao nhỏ trong tay nha hoàn đưa cho hai đứa nhỏ: “Nhàn tỷ nhi, Doãn ca nhi, cầm đi.”
Tạ Thế Doãn theo bản năng muốn nhận lấy.
Nó thật sự thiếu bạc, chiếc trâm bạc duy nhất cũng đã đưa cho mẫu thân, bây giờ nó không còn lại gì cả.
Nó đang muốn duỗi tay thì lại nghe Tạ Nhàn nói: “Không, không cần đâu Vương phi, con không thể nhận.”
Tạ Thế Doãn lập tức buông tay: “Vương phi, con cũng không thể nhận.”
Vân Sơ kéo tay hai đứa nhỏ, đặt hầu bao vào tay bọn nó: “Cũng chẳng bao nhiêu, cầm lấy đi mua kẹo ăn.”
Tạ Nhàn suy nghĩ một hồi rồi mở miệng nói: “Ngày mai con mang bánh đậu xanh nương làm tới cho Vương phi nếm thử.”
Lúc này con bé mới dám nhận lấy hầu bao.
Tạ Thế Doãn mím môi thành một đường thẳng tắp.
Nó cúi đầu: “Con không nhận, con không thích ăn kẹo, đa tạ Vương phi.”
“Không thích kẹo thì dùng mua điểm tâm.” Sở Trường Sinh hồn nhiên cười: “Doãn, mau nhận lấy đi.”
Con bé cầm hầu bao nhét vào lòng Tạ Thế Doãn.
“Cảm tạ...”
Âm thanh của Tạ Thế Doãn có chút khô khốc.
Sao nó lại không thích kẹo chứ, nó chỉ là sợ kẹo quá ngọt sẽ khiến bản thân càng cảm thấy cay đắng.
Vân Sơ sắp xếp xe ngựa đưa hai đứa nhỏ về nhà.
Tạ Nhàn ngày nào cũng đi tới đi lui như vậy nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Tạ Thế Doãn lại ở trong xe ngựa đứng ngồi không yên, xe ngựa vừa ra khỏi ngõ nhỏ sau vương phủ thì nó đã bảo xa phu dừng xe, nó nhảy xuống xe tự mình về nhà.
Nó sợ bị Tạ Thế An phát hiện ra xe ngựa thì sẽ ép hỏi nó đã đi đâu.
Lúc nó về tới cửa nhà thì sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, cửa lớn Tạ gia trước kia có đèn lồng chiếu sáng nhưng bây giờ chỉ còn lại một màu đen kịt.
Nó đẩy cửa đi vào, tiền viện không có ai, chỗ nào cũng tối đen, nó nương theo ánh trăng trở về viện tử của mình, nó mở hầu bao kia ra, bên trong là mấy hạt đậu vàng, giá trị nhiều hơn chiếc trâm bạc nó đưa cho Vân Sơ một chút, tới vương phủ chuyến này nó cũng không thiệt thòi.
Nó nhớ tới khi ban sáng Tạ Nhàn và tiểu quận chúa ở bên nhau, hai người bọn họ có nhắc tới chuyện đọc sách.
Lúc trước nó cũng được đi học nhưng chỉ học được một thời gian thì trong nhà xảy ra biến cố, đã sớm quên hết những thứ từng học được.
Nếu muốn gắn bó với tiểu quận chúa thì nó phải tiếp tục việc đọc sách này.
Ngay sau đó, nó nhớ tới việc vì muốn trả thù Tạ Thế An nên đã thiêu rụi thư phòng của phụ thân.
Bây giờ bản thân nó muốn đọc sách nhưng lại không thể tìm thấy một quyển sách nào.
Tạ Thế Doãn cất bạc cẩn thận rồi ra khỏi phòng, vừa đi đến tiền viện thì đụng phải Nguyên thị đang dỗ dành Tạ Thế Khang.
“Doãn ca nhi, cả ngày nay con làm gì?” Nguyên thị lải nhải nói: “Mấy ngày nay con đói gầy tới mức này, con mau nhận sai với đại ca đi, sau đó tổ mẫu sẽ cho người mang thức ăn đến cho con...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.