Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 36:




An ca nhi mới mười hai tuổi đã đoán được chuyện này thì e là Vân Sơ cũng đã nghĩ đến.
Nếu bị Vân Sơ biết hai đứa nhỏ... e là nàng sẽ hòa ly với hắn ta, kiếp sống quan trường của hắn ta cũng sẽ dừng ở đây.
“Mẫu thân đang thẩm vấn Hạ thị, cũng đang đợi phụ thân hồi phủ.” Tạ Thế An tiếp tục nói: “Nếu phụ thân lấy trạng thái như vậy xuất hiện trước mặt mẫu thân thì dù cho phụ thân không nói chữ nào, mẫu thân cũng có thể đoán ra gì đó, gia trạch Tạ gia sẽ không được yên ổn nữa.”
Tạ Cảnh Ngọc kéo Tạ Thế An lên xe ngựa.
Trên xe chỉ có hai phụ tử, bên ngoài là tiếng bánh xe lộc cộc, còn có tiếng nói chuyện không ngớt của người qua đường.
“Hai đứa nhỏ kia là ta đã sai Hạ thị ném đi...” Tạ Cảnh Ngọc nhắm mắt: “Bọn nó cũng không được chôn cất đàng hoàng.”
Lòng Tạ Thế An chùn xuống.
Quả nhiên hắn ta đã đoán đúng.
Nhưng hắn ta thật không rõ tuy hai hài tử đó chết non nhưng trên người cũng chảy dòng máu của phụ thân, dù không thể an táng ở nhà tổ Tạ gia thì cũng không nên ném đi như vậy...
Nhưng có truy cứu thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, mấu chốt là nên xử lý tình huống trước mắt thế nào.
“An ca nhi, bây giờ ta về phủ ứng phó với mẫu thân con, con dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài thành hỏi thăm một chút, hài tử chết yểu ở những thôn đó đều được an táng chung một chỗ, con nghĩ biện pháp tìm được hai thi thể trẻ nhỏ chết từ lâu...” Tạ Cảnh Ngọc đè vai Tạ Thế An: “Vi phụ biết chuyện này có hơi khó với con, nhưng bây giờ vi phụ chỉ có thể tin tưởng con thôi.”
Tâm tình Tạ Thế An vô cùng phức tạp: “Vâng.”
Hắn ta buông rèm xe, cưỡi ngựa chạy như bay.
Tạ Cảnh Ngọc lệnh cho xa phu hồi phủ.
Vừa đến cửa Tạ phủ thì gã hầu đã ra đón: “Đại nhân, bà tử ở viện phu nhân có tới mấy lần, nói chỉ cần ngài hồi phủ thì mời ngài nhanh chóng đến Sanh Cư một chuyến.”
Tạ Cảnh Ngọc gật đầu tỏ ý đã biết.
Hắn ta không kịp thay đổi xiêm y đã chạy như bay đến Sanh Cư.
Dọc theo đường đi, trong đầu hắn ta chứa đầy các loại suy nghĩ.
Rất nhanh đã tới chỗ của Vân Sơ, hắn ta vừa liếc mắt đã thấy Hạ thị đang bị trói trên ghế dài.
Sau người Hạ thị đã nhuốm máu, y phục rách tả tơi, thảm không nỡ nhìn.
Nhưng hai bà tử bên cạnh cũng không định buông tha Hạ thị, hắt một xô nước lên mặt nàng ta, đợi Hạ thị tỉnh là tiếp tục đánh.
“Đều dừng tay.”
Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng phun ra ba chữ.
Hai bà tử vội vàng khom lưng hành lễ: “Bái kiến đại nhân.”
Cảm xúc Tạ Cảnh Ngọc vô cùng phức tạp.
Trong ấn tượng của hắn ta, Vân Sơ là một chủ mẫu ôn hòa hiền huệ, nàng như không gian bao la rộng lớn, có thể bao dung mọi sự vật sự việc.
Làm phu thê năm năm, hắn ta chưa bao giờ thấy Vân Sơ trừng phạt bất kỳ hạ nhân nào.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy nàng bộc phát cơn giận.
Lửa giận hừng hực thiêu đốt khiến hắn ta vô cùng bất an.
Hắn ta cất bước đi lên bậc thang, đi tới cửa phòng ngủ của Vân Sơ, hắn ta nhẹ nhàng gõ cửa, mở miệng nói: “Phu nhân?”
Hắn ta nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó, cửa phòng mở ra. Hắn ta còn chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên có bị một luồng gió đánh úp.
“Chát!”
Một cái tát tay vang dội đáp lên mặt hắn ta.
Mọi người trong sân đều ngây người, xung quanh trở nên an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió.
Tạ Cảnh Ngọc không thể tin vào mắt mình.
Hắn ta lại bị một nữ nhân tát tay.
Chắc hắn ta là người duy nhất ở triều này bị phu nhân nhà mình tát.
Đây là chuyện vô cùng nhục nhã!
Lòng bàn tay Vân Sơ tê dại, con ngươi đỏ quạch, như đang bốc hỏa nhìn Tạ Cảnh Ngọc chằm chằm.
Nàng gằn từng chữ một: “Ta chỉ hỏi ngươi một lần, hài tử chôn ở đâu?”
Mặt Tạ Cảnh Ngọc vô cùng nóng rát.
Hắn ta gắt gao siết chặt nắm tay mới có thể đè nén cảm giác nhục nhã kia xuống.
Hắn ta hít sâu một hơi: “Phu nhân, nàng kích động quá rồi, chúng ta bình tĩnh một chút rồi nói.”
Vân Sơ lạnh lùng nói: “Ngươi là trượng phu của ta, ta tự nhiên không thể thẩm vấn ngươi giống Hạ thị, nhưng ta có thể thỉnh cầu tổ phụ ra mặt.”
Tạ Cảnh Ngọc cắn chặt môi.
Lúc trước tổ mẫu đã nói nếu cưới nữ nhi của chốn nhà cao cửa rộng thì người làm trượng phu sẽ bị áp một đầu.
Nhưng thành thân năm năm, Vân Sơ chưa bao giờ dùng thế lực Vân gia ép buộc hắn ta thỏa hiệp, hắn ta vẫn luôn cảm kích Vân Sơ luôn tôn trọng mình.
Nhưng bây giờ Vân Sơ đã đem Vân lão tướng quân ra.
Nàng không định bỏ qua chuyện này.
Nhưng hắn ta...
Dư đại nhân không ưu ái hắn ta nữa, bây giờ hắn ta chỉ có một lựa chọn duy nhất là dựa vào Vân gia.
Hắn ta dùng toàn lực áp chế cảm xúc.
Lúc ngẩng đầu đã biến thành bộ dáng dịu dàng khiêm tốn: “Ta quả thật đã che giấu phu nhân nơi an táng hài tử, đây cũng là điều khiến ta khó lòng tha thứ cho bản thân, cái tát tay này của phu nhân, ta nhận. Ta vốn đã muốn an táng hài tử bên cạnh nhà tổ của Tạ gia, nhưng lúc sau lại nghe người ta nói chôn hài tử c.h.ế.t yểu trong phần mộ tổ tiên sẽ làm ảnh hưởng tới khí vận của gia tộc, lúc đó ta chỉ mới vững gót chân lên triều đình, ta thật sự lo lắng...”
Vân Sơ đã mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết hài tử được chôn ở đâu!”
“Bốn năm trước ta đã cho người mang hài tử đi chôn trong một thôn xóm gần kinh thành.” Tạ Cảnh Ngọc rũ mắt, che giấu cảm xúc: “Hiện tại đã chiều rồi, chạy tới đó cũng không tiện, sáng mai ta sẽ đưa nàng đi gặp hài tử.”
Môi Vân Sơ trắng bệch.
Tay nàng run rẩy nâng lên, phun ra một chữ: “Cút.”
Sau đó sập cửa thật mạnh, cánh cửa đóng lại.
Nàng dựa lưng vào cửa, trượt dài xuống đất.
Nàng có nên cảm thấy may mắn không, may mắn Tạ Cảnh Ngọc không vứt thi thể của hài tử, may mắn bọn nhỏ còn có nơi an táng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.