Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 361:




Lúc Hoàng Hậu thưởng thức biểu diễn thì Vân Sơ cúi đầu nói với tiểu cô nương ngồi trong lòng mình: “Không phải Trường Sinh đã chuẩn bị thọ lễ cho hoàng tổ mẫu sao, sao con lại không bước lên?”
Sở Trường Sinh ôm cổ Vân Sơ, nhỏ giọng nói: “Người nhiều, con sợ.”
Sở Hoằng Du lập tức nói: “Con thay muội muội trình lên.”
Sở Dực nắm tay tiểu gia hỏa, mở miệng nói: “Phải tin tưởng Trường Sinh có thể đích thân làm.”
“Trường Sinh, con cực khổ vẽ mấy hôm mới hoàn thành xong thọ lễ, chính tay con tặng mới có ý nghĩa.” Vân Sơ cổ vũ con bé: “Không phải sợ, cha nương đều ở đây mà.”
Sở Trường Sinh đứng lên, cầm lấy cuộn tranh trong tay tỳ nữ đứng đằng sau.
Con bé hít sâu một hơi, đánh bạo bước ra giữa, mềm mại mở miệng: “Trường Sinh chúc hoàng tổ mẫu khỏe mạnh như ý, đây là thọ lễ Trường Sinh chuẩn bị.”
Lúc nãy ngồi bên dưới, con bé sợ hãi không thôi, nhưng khi bước tới chỗ này, mở miệng nói chữ đầu tiên thì nó lại cảm thấy không còn đáng sợ như vậy nữa.
Con bé đưa cuộn tranh trên.
Hoàng Hậu lộ ra ý cười: “Đây là lần đầu tiên bổn cung thấy Trường Sinh chúc thọ, xem ra Trường Sinh đã thật sự trưởng thành, hiểu chuyện.”
Nghe vậy, Ân phi lập tức nhíu mày.
Hoàng Hậu nói vậy là có ý chê trách trước đây Trường Sinh không hiểu chuyện sao.
Bà ấy lập tức mở miệng: “Lúc trước Trường Sinh bị bệnh, bây giờ bệnh tình mới khá hơn một chút đã thức liền mấy đêm để chuẩn bị thọ lễ cho Hoàng Hậu nương nương, nương nương mau mở ra nhìn một cái đi.”
Hoàng Hậu mở bức tranh, đây là tranh vẽ khung cảnh gia đình dạo chơi hoa viên.
Người trong hoàng thất đều tập trung ở Ngự Hoa Viên chơi đùa, có Hoàng Thượng và hậu phi, hoàng tử hoàng phi và cả hoàng tôn.
Hoàng Hậu đột nhiên sửng sốt: “Trường Sinh, tại sao bên cạnh Thái Tử lại có năm hài tử?”
Sở Trường Sinh giải thích rõ ràng: “Đây là tranh vẽ cảnh đi chơi tuyết, đến mùa đông năm nay là hài tử của Thái Tử bá bá đã ra đời rồi, như vậy sẽ thành năm người.”
Năm hài tử kia, ba nữ hai nhi.
Mà Thái Tử vừa vặn thiếu nhi tử.
Hoàng Hậu vô cùng vui mừng: “Trường Sinh vẽ rất khá, người đâu, mang ngọc như ý ngàn ti của bổn cung ra đây.
Ma ma lập tức mang tới một thanh ngọc như ý, đặt vào tay Sở Trường Sinh.
Tiểu cô nương lễ phép tạ ơn rồi mới quay về bên cạnh Vân Sơ.
Hoàng Hậu nhìn về phía Phương Tâm Nghiên đang ngồi bên dưới Thái Tử Phi, cười nói: “Ngươi phải dưỡng thai cho tốt, thêm một nam đinh cho Đông Cung.”
Sắc mặt của Phương Tâm Nghiên có chút tái nhợt: “Vâng mẫu hậu.”
Nàng ta siết chặt nắm tay che chở bụng, thể lực đã sắp không chống đỡ được nữa.
Trong bữa tiệc ngắm hoa lần trước, nàng ta bị Quốc công phu nhân tát một bạt tai, sau khi bị kinh hách thì thân dưới lập tức xuất huyết, ngày nào cũng phải uống thuốc an thai nhưng hiệu quả không cao.
Mấy hôm trước ngự y đã nói với nàng ta e là khó giữ cái thai này.
Nàng ta tốn rất nhiều bạc mới khiến ngự y giấu diếm chuyện này.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Quốc công phu nhân, vì phủ Quốc công được Hoàng Thượng tín nhiệm nên Quốc công phu nhân ngồi rất gần Hoàng Thượng.
Quốc công phu nhân ung dung cao quý, ít khi nói cười ngồi ở đó dùng bữa.
Ai mà biết được Quốc công phu nhân và Hoàng Thượng lại yêu đương vụng trộm?
Phương Tâm Nghiên nhớ tới hôm đó, thân thể không nhịn được run lên, bụng bỗng nhiên trướng đau, nàng ta lỡ tay đánh vỡ ly trà.
Thái Tử Phi lạnh lùng nói: “Ngươi còn đang dưỡng thai, đã bảo ngươi đừng tới, chẳng hiểu tại sao ngươi cứ một hai chạy tới đây xem náo nhiệt.”
“Thiếp thân muốn tới chúc thọ mẫu hậu.” Phương Tâm Nghiên siết chặt lòng bàn tay: “Thiếp thân biết rõ thân thể của mình, nếu không chịu đựng nổi thì sẽ về Đông Cung trước.”
Thái Tử Phi lười nói thêm.
Phương Tâm Nghiên cảm giác bụng dưới vô cùng đau đớn.
Nàng ta vừa nhướng mắt thì lại thấy được một gia đình xuất hiện trong tầm mắt, chính là Bình Tây Vương và Vương phi, cùng với một nhi một nữ, thoạt nhìn chính là một gia đình hạnh phúc.
Vân Sơ tập trung lo chuyện ăn uống cho hai đứa nhỏ, Sở Dực thì luôn gắp đồ ăn cho Vân Sơ.
“Du ca nhi, con ăn chậm một chút, đừng để mắc nghẹn.” Vân Sơ nhắc nhở nói: “Ăn vội vàng như vậy để làm gì?” Sở Hoằng Du nhét đầy thức ăn vào miệng, hàm hồ nói: “Giang ca nói muốn đến Tàng Thư Các mượn sách, con muốn đi cùng.”
Nó nói xong thì chộp lấy bát nước muốn uống một ngụm, ai ngờ lại không cẩn thận đánh đổ một cái dĩa, nước b.ắ.n tung tóe khiến xiêm y bị vấy bẩn, còn văng lên người Sở Trường Sinh đang ngồi bên cạnh.
“Tiểu tử con!” Sở Dực xách thằng bé lên: “Lần tới còn như vậy thì phạt con úp mặt ăn năn.”
Vân Sơ nắm lấy cánh tay của nam nhân: “Được rồi, chỉ là việc nhỏ mà thôi, ta đưa hai đứa nhỏ đi thay y phục.”
Tiểu gia hỏa lập tức trốn sau lưng Vân Sơ.
Vân Sơ đứng lên, nắm tay hai đứa nhỏ đi đến phòng thay xiêm y chuẩn bị riêng cho khách khứa để đổi y phục cho hai đứa nhỏ.
Ai đến tham gia yến hội cũng đều sẽ mang theo xiêm y dự phòng nên cứ lấy ra thay là được, thay xong xuôi, Vân Sơ đưa hai đứa nhỏ ra ngoài.
Mới vừa bước xuống bậc thang thì nàng đã thấy một bóng hình đang đứng ở nơi đó.
“Bình Tây Vương phi.”
Người đứng đó chính là Phương Tâm Nghiên.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, hai bên sườn đều có cung nữ đỡ.
Vân Sơ vừa nhìn đã biết Phương Tâm Nghiên đang rất không thoải mái, nếu đã khó chịu thì nên về Đông Cung chứ không phải là tới phòng thay y phục này.
“Ta có lời muốn nói với Bình Tây Vương phi, các ngươi lui ra đi.”
Phương Tâm Nghiên nói xong thì hai cung tỳ bên cạnh lập tức buông nàng ta ra, cúi đầu lui về phía sau rất nhiều bước.
Phương Tâm Nghiên từng bước đi tới chỗ Vân Sơ.
Vân Sơ nhíu mày kéo hai đứa nhỏ đi tới một giao lộ, nhàn nhạt nói: “Ta còn có việc, lần tới sẽ nói chuyện phiếm với Phương trắc phi.”
Tục ngữ nói, quân tử bất lập nguy tường chi hạ.
Phương Tâm Nghiên rõ ràng có vấn đề, nàng đương nhiên không thể đơn độc tiếp xúc với nữ nhân này.
Nàng nói xong những lời này thì nắm tay hài tử muốn rời đi.
“Bình Tây Vương phi!” Ngữ khí của Phương Tâm Nghiên đột nhiên trở nên sắc bén: “Chỉ nói mấy câu mà cũng không có thời gian sao?”
Vân Sơ cũng không quay đầu: “Chờ yến hội kết thúc rồi nói cùng không muộn.”
Phương Tâm Nghiên nghiến răng nghiến lợi.
Nàng ta cảm giác thân dưới đang đổ máu.
Mấy ngày gần đây ngày nào nàng ta cũng xuất huyết, ngự y nói hài tử trong bụng chắc chắn sẽ không sống nổi. Nếu huyết mạch hoàng thất c.h.ế.t trong bụng nàng ta thì Thái Tử và Hoàng Hậu đều sẽ không bỏ qua cho nàng ta... mà nàng ta lại không thể nào nói ra chân tướng, chỉ có thể tìm người cõng cái nồi này.
Vân Sơ chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Mắt thấy Vân Sơ vòng qua hành lang, sắp sửa đi xa, Phương Tâm Nghiên dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, nàng ta ôm bụng ngã xuống đất, phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “A ——!”
Sở Hoằng Du lập tức quay đầu lại: “Nương, nàng ta té ngã.”
“Bình Tây Vương phi, sao ngươi lại đẩy ta...” Phương Tâm Nghiên la rất lớn: “Đau quá, bụng ta đau quá, người đâu, cứu mạng...”
Nàng ta còn chưa nói xong thì đã thấy một bóng người đứng ngay con đường bên cạnh.
Phương Tâm Nghiên lập tức nghẹn họng.
Vân Sơ nhìn sang, người đó chính là Quốc công phu nhân.
Xem ra Quốc công phu nhân hẳn đã đứng ở đây hồi lâu.
Nàng mở miệng nói: “Quốc công phu nhân hẳn là nhìn thấy ta vẫn luôn cách Phương trắc phi rất xa, Phương trắc phi té ngã không liên quan tới ta.”
Phương Tâm Nghiên nháy mắt hoảng loạn.
Nàng ta nhìn về phía Quốc công phu nhân, không ngừng cầu xin: “Quốc công phu nhân minh giám, chính là Bình Tây Vương phi đẩy ta, bụng ta đau quá...”
Quốc công phu nhân lạnh lùng quát: “Bình Tây Vương phi, lá gan của ngươi thật sự quá lớn, nơi này là Khôn Ninh Cung, ngươi dám ám hại thai nhi trong bụng Phương trắc phi!”
Đồng tử Vân Sơ đột nhiên co chặt.
Quốc công phu nhân có thể trợn mắt nói dối!
Bà ta công khai muốn đối nghịch với phủ Bình Tây Vương!
Nàng rốt cuộc đã đắc tội Quốc công phu nhân khi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.