Vân Sơ bôi thuốc cho Sở Dực xong xuôi, mặc xiêm y cho hắn rồi mở miệng nói: “Quốc công phu nhân công khai ngụy tạo chứng cứ, đây là muốn đối đầu với phủ Bình Tây Vương, e là sau này sẽ tiếp tục xảy ra chuyện như vậy.”
Nàng dặn dò Thu Đồng đang đứng bên ngoài: “Đến cơ quan tình báo lấy hết thông tin của Quốc công phu nhân về đây.”
Hiện giờ Vân Trạch là người phụ trách cơ quan tình báo, nơi này đã thành lập hơn nửa năm, gần như có thể góp nhặt thu thập mọi thông tin.
Đêm đến, Thu Đồng mang theo hai cuốn sổ thật dày đặt trước mặt nàng.
Vân Sơ cẩn thận mở ra xem.
Xem một lúc thì đã tới giờ Tý, sắc mặt của nàng càng ngày càng âm trầm.
Lúc trẻ Quốc công phu nhân từng mất đi một hài tử, sau đó lại không thể sinh sản được nữa, nhưng hậu viện của Quốc công có rất nhiều nữ tử nên vẫn là con đàn cháu đống.
Chẳng qua sau khi Quốc công qua đời, đám con vợ lẽ đó người c.h.ế.t kẻ điên, sau này Quốc công phu nhân lại nhận một hài tử ở dòng bên tới làm con thừa tự, kế thừa tước vị.
Chuyện của phủ Quốc công cũng không còn được nhắc tới nữa.
Trong hồ sơ ghi rõ từng sự kiện liên quan tới Quốc công phu nhân, Vân Sơ đại khái đã đoán ra vì sao Quốc công phu nhân lại vu hãm nàng.
Hầu như những nữ tử sống trong cảnh phu thê ân ái sau khi tham gia yến hội chung với Quốc công phu nhân đều sẽ xảy ra chuyện, không phải sinh bệnh thì là phu quân nạp thiếp, hoặc là trong nhà xảy ra biến cố...
“Ta đoán là vì năm đó Quốc công phu nhân không thể gả cho Hoàng Thượng nên trong lòng có khúc mắc.” Vân Sơ đóng hồ sơ: “Bà ta không thể chịu được khi thấy người khác ân ái hạnh phúc, nhìn thấy một người sẽ hủy hoại một người.”
Sắc mặt Sở Dực trầm xuống: “Nếu không có phụ hoàng dung túng, Quốc công phu nhân sẽ không thể duỗi tay dài như vậy, tại sao phụ hoàng lại coi trọng nữ nhân độc ác như vậy?”
“Có Hoàng Thượng che chở, thật đúng là không có biện pháp đụng vào bà ta.” Vân Sơ nép vào cánh tay của nam nhân: “Hôm nay không nghĩ chuyện này nữa, ngủ đi.”
Sở Dực hôn nhẹ lên tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Công việc ở Công bộ tạm thời không cần làm nữa, kế tiếp sẽ rất rảnh rỗi, hay là bốn người chúng ta ra ngoài giải sầu đi.”
Vân Sơ đỡ trán: “Chàng đã bị thương như vậy rồi, tập trung dưỡng thương đi.”
“Ở kinh thành dưỡng thương sẽ không tĩnh tâm được.” Sở Dực ôm nàng: “Sắp tới mùa hè rồi, cảnh sắc kinh giao rất đẹp, chúng ta đi thưởng cảnh đi.”
Vân Sơ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Nàng đã sống lại được hơn một năm, cứ mãi bận rộn xử lý đủ thứ chuyện, quả thật chưa bao giờ có thời gian tĩnh tâm ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Nàng cần thả lỏng một chút, bọn nhỏ cũng nên có một kỳ nghỉ, quan trọng nhất là tới nơi có phong cảnh như tranh vẽ thì thương thế của nam nhân này mới mau khá lên.
Vân Sơ chậm rãi chìm vào giấc ngủ nhưng Sở Dực lại không ngủ được.
Quốc công phu nhân có phụ hoàng làm chỗ dựa, làm chuyện gì cũng không cố kỵ, nếu bà ta tiếp tục tính kế Sơ nhi, lỡ như hắn không có mặt thì Sơ nhi sẽ bị hại.
Thứ không có được vẫn luôn là thứ tốt nhất, Quốc công phu nhân kia chính là ánh trăng sáng, là nốt chu sa trong lòng phụ hoàng, muốn đối phó với bà ta quả thật là rất khó khăn.
Nhưng đã là con người thì chắc chắn sẽ có nhược điểm.
Tìm được nhược điểm chí mạng thì Quốc công phu nhân cũng không phải là vấn đề nữa.
Sáng hôm sau, Sở Dực mau chóng dặn dò Trình Tự: “Ngươi đi tra xem nguyên nhân khiến đám con vợ lẽ của phủ Quốc công xảy ra chuyện là gì, tốt nhất là tìm được nhân chứng vật chứng.”
Sau khi kết thúc bữa sáng thì Vân Sơ bắt đầu sai người thu dọn hành lý.
Tới khoảng giữa trưa là đã thu xếp xong xuôi, một nhà bốn người lên xe ngựa rời khỏi phủ Bình Tây Vương, khởi hành đi tới thôn trang ở ngoại ô.
Hai đứa nhỏ vô cùng vui vẻ, ngồi xe cũng không chịu ngồi yên, đưa tay nhấc mành xe nhìn ra ngoài.
Lúc này, một chiếc xe ngựa lướt ngang qua xe của bọn họ, mành xe cũng không đóng, Vân Sơ liếc thấy một gương mặt quen thuộc.
Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn kỹ, lập tức trông thấy gương mặt già nua của Nguyên thị.
Nguyên thị dường như đang lo lắng mất hồn nên không chú ý tới nàng
Hai chiếc xe ngựa nhanh chóng lướt qua nhau.
“Đó là xe ngựa của Công Tôn gia.”
Âm thanh của Sở Dực vang lên bên tai Vân Sơ.
Vân Sơ chỉ nghĩ một lúc đã hiểu ra.
Chắc là Tạ Thế An đã báo cho Cung Hi Vương chuyện Tạ Phinh trở thành thứ phi của Thái Tử.
Cung Hi Vương không lựa chọn để Tạ Phinh thành tai mắt của hắn ta mà lại dùng chuyện này làm nhược điểm để bắt chẹt Hoàng Hậu.
Xe ngựa của Công Tôn gia mau chóng đến trước cửa hoàng cung.
Nguyên thị vừa bước xuống xe ngựa thì đã thấy Doãn ma ma đích thân ra nghênh đón, bà ta đưa Nguyên thị tới thẳng Khôn Ninh Cung.
Đây là lần đầu tiên Nguyên thị tiến cung, tay bà ta không biết phải đặt ở đâu, mắt cũng không biết phải nhìn cái gì, trong lòng cũng không rõ cảm xúc lúc này là thế nào.
Một lúc sau bọn họ đã tới Khôn Ninh Cung, nhìn cung điện nguy nga tráng lệ, chân bà ta lập tức mềm nhũn, không nhịn được hỏi: “Ma ma có thể tiết lộ một chút vì sao Hoàng Hậu nương nương lại triệu kiến ta không?”
“Tới trước mặt nương nương thì không được xưng ta, phải xưng là thảo dân hoặc là dân phụ.” Doãn ma ma đi đến chỗ bậc thang ngay đại điện, cúi đầu nói: “Nương nương, Tạ Nguyên thị tới rồi.”
Ngay sau đó, Nguyên thị cúi đầu đi vào đi, lập tức quỳ xuống dập đầu: “Dân phụ Tạ Nguyên thị tham kiến Hoàng Hậu nương nương!”
Hoàng Hậu nhàn nhạt mở miệng: “Ban ngồi, dâng trà.”
Nguyên thị mơ màng hồ đồ ngồi xuống, m.ô.n.g chỉ dám đặt ngay mép ghế, trà không dám uống, chỉ cúi đầu lo sợ bất an.
“Sau khi lão tứ chết, Tạ đại tiểu thư nhà các ngươi đã tới hoàng lăng giữ lăng cho lão tứ, Tạ gia không có công lao cũng có khổ lao.” Hoàng Hậu mở miệng nói: “Bây giờ nàng ta c.h.ế.t ngoài ý muốn, theo thông lệ thì triều đình nên cho Tạ gia một ít bạc an ủi...”
“Cái gì?” Nguyên thị đột nhiên ngẩng đầu: “Phinh nhi c.h.ế.t rồi?”
Hoàng Hậu thờ ơ nói: “Đã c.h.ế.t được một thời gian, chôn rồi.”
Nguyên thị run rẩy kịch liệt, nước mắt mất khống chế tràn mi...
Lúc này, Doãn ma ma đưa một nữ tử bước vào cửa.
Nữ tử mặc xiêm y cung đình màu hồng nhạt, chính là Tạ Phinh.
Lúc đầu khi tiến cung, nàng ta rất sợ phải xuất hiện trước mặt người khác, sợ bị người ta nhận ra thân phận của mình.
Nhưng vào cung được một thời gian, không có người nào nhận ra nàng ta là ai, nàng ta bắt đầu cảm thấy yên tâm.
Nàng ta đi vào đại điện, bái kiến Hoàng Hậu, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bên tai lại vọng đến một âm thanh vô cùng quen thuộc.
“Phinh nhi... con là Phinh nhi!”
Thanh âm này như một tia sét giáng thẳng xuống đầu Tạ Phinh, khiến toàn thân nàng ta run lên bần bật.
Nàng ta không dám quay đầu, khàn giọng nói: “Ta, ta không phải, ngươi nhận sai người...”
“Con là!” Nguyên thị kích động đứng bật dậy, bắt lấy bả vai Tạ Phinh: “Phinh nhi, con chính là Phinh nhi của Tạ gia ta, thật tốt quá, con không chết!”
Sắc mặt Hoàng Hậu trầm xuống: “Người đâu!”
Thị vệ chờ sẵn bên ngoài lập tức bước vào, hai thị vệ đè lấy bả vai Nguyên thị, bịt miệng bà ta rồi kéo ra ngoài.
Nguyên thị hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị người ta nhốt vào sương phòng.
Mà Tạ Phinh cũng đã bị thị vệ bắt lấy bả vai, ép nàng ta quỳ xuống đất.
“Hay thật, bổn cung và Thái Tử lại bị một tiểu nha đầu như ngươi lừa đến chóng mặt!”
Hoàng Hậu cầm một cái ly ném vào mặt Tạ Phinh, mảnh sứ vỡ ra cắt vào mặt nàng ta khiến nàng ta đau tới mức muốn ngất xỉu,