Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 366:




Sở Trường Sinh ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang: “Trời không mưa, đám kiến này thật ngốc.”
“Mây trên trời càng ngày càng dày, quả thật là sắp mưa.” Sở Dực đứng bên cạnh nói.
Hai tiểu gia hỏa đều không tin thời tiết sẽ thay đổi nên bắt đầu cãi cọ với Sở Dực.
“Nếu trời không mưa thì phụ vương sẽ đáp ứng một yêu cầu của các con.” Sở Dực mở miệng: “Nếu trời mưa thì mỗi người các con phải làm một bài thơ về trời mưa, sao nào?”
Sở Hoằng Du sáng mắt: “Được được, một lời đã định!”
Phụ vương ngày nào cũng đuổi nó sang phòng bên cạnh ngủ, nó đã khó chịu rất lâu, đợi lát nữa nó phải nói ra yêu cầu của mình.
Bọn họ vừa ước hẹn xong thì mây đen vần vũ che kín mặt trời, bầu trời lập tức trở nên âm u, khóe miệng của tiểu gia hỏa cũng rũ xuống.
Lúc này, hạ nhân bên ngoài đi vào bẩm bảo: “Vương gia, Vương phi, Thái Tử điện hạ tới.”
Sở Dực đi gặp Thái Tử, Vân Sơ cùng hai đứa nhỏ tiếp tục quan sát đàn kiến.
“Tam đệ.” Thái Tử cười cười vỗ vai Sở Dực: “Thấy đệ không sao là ta yên tâm rồi.”
Sở Dực cho người dâng trà, bình thản mở miệng: “Thái Tử trưởng huynh đường xa tới đây, hẳn là có việc quan trọng nhỉ?”
Thôn trang này cách kinh thành hai canh giờ ngồi xe, ban ngày ban mặt thế này, nếu không có chuyện gì thì hắn ta sẽ không tìm đến đây.
“Ta biết chuyện Phương trắc phi sảy thai không liên quan tới Vương phi của đệ.” Ánh mắt Thái Tử lộ ra vẻ sắc bén: “Ta nghĩ tới nghĩ lui thì thấy đây hẳn là việc làm của lão nhị, hắn ta muốn mượn chuyện này để ly gián hai người chúng ta, bản thân thì ngồi đó làm ngư ông đắc lợi.”
Sở Dực uống ngụm trà.
Thái Tử quả nhiên vẫn đơn thuần, đã qua bao nhiêu ngày mà vẫn không phát hiện ra chuyện này có liên quan đến Quốc công phu nhân.
“Hắn ta muốn làm Lã Vọng buông cần, chúng ta không thể để hắn ta đắc thủ.” Thái Tử gằn từng chữ một: “Tam đệ, chi bằng hai người chúng ta liên thủ với nhau?”
Sở Dực lắc đầu: “Sau khi rời xa kinh thành và triều đình, ta cảm thấy cuộc sống nhàn vân dã hạc này rất tốt, ta không dính dáng vào những chuyện trong triều nữa.”
Thái Tử có chút nóng nảy: “Đệ cho rằng bản thân đứng ngoài cuộc thì lão nhị sẽ buông tha đệ sao?”
“Trưởng huynh không cần nhiều lời.” Sở Dực nhàn nhạt nói: “Ít lâu nữa ta sẽ đưa thê nhi vân du về phía nam, về sau những chuyện này không còn liên quan tới ta nữa.”
Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện thì Tạ Phinh giả trang thành gã hầu đã chậm rãi đi tới hậu viện của thôn trang, nàng ta là người Thái Tử mang đến, có đi lòng vòng một chút thì cũng không có ai ngăn cản nàng ta.
Từ xa nàng ta đã nhìn thấy Vân Sơ và hai đứa nhỏ chơi trong bụi cỏ, đang muốn cất bước đi tới thì lại bị hạ nhân ngăn cản.
Nàng ta lấy phong thư đã chuẩn bị từ trước đưa cho bà tử kia rồi nói: “Làm phiền đưa cho Bình Tây Vương phi.”
Bà tử lĩnh mệnh rời đi.
Vân Sơ đọc thư, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Phinh một thân nam trang đứng ngay cửa hậu viện.
Nàng có chút bội phục Tạ Phinh có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Hoàng Hậu, tìm tới nơi này.
Vân Sơ giao hai đứa nhỏ cho Trịnh ma ma, sau đó cho người đưa Tạ Phinh tới khách thính.
Bên trong vẫn còn có hạ nhân hầu hạ, Tạ Phinh quý gối trước mặt Vân Sơ, khàn giọng nói: “Mẫu thân, cứu mạng!”
Trên đầu nàng ta bây giờ chẳng khác nào đang treo một thanh đao lơ lửng, có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào, không biết Thái Tử có thể bảo vệ nàng ta được bao lâu, nàng ta chỉ có thể tự tìm đường sống.
Nhưng nàng ta thật sự không biết tuyệt lọ này có còn ngã rẽ nào không, nàng ta chỉ có thể tới cầu mẫu thân.
Trong cảm nhận của nàng ta, mẫu thân thông minh bình tĩnh, gặp chuyện gì cũng có thể xử lý sạch sẽ, nàng ta tin mẫu thân sẽ không nhìn nàng ta c.h.ế.t đi như vậy.
“Hoàng Hậu muốn g.i.ế.c con!” Tạ Phinh run rẩy: “Bây giờ Thái Tử sủng ái con nên nguyện ý che chở, nhưng sự sủng ái của nam nhân sẽ biến mất bất cứ lúc nào, con không dám đánh cược... Người con có thể cầu xin lúc này chỉ có mẫu thân, mẫu thân thương hại con được không, giúp con với... chỉ cho con một con đường sáng! Sau này con nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức của mẫu thân, cầu xin mẫu thân!”
Vân Sơ khẽ lắc đầu.
Nước cờ này của Tạ Phinh thoạt nhìn thì như vừa trốn thoát khỏi ổ sói hoàng lăng nhưng thật ra nàng ta lại nhảy vào hang hổ Đông Cung này. Khi thân phận của nàng ta đã bại lộ, Hoàng Hậu chắc chắn sẽ không để Tạ Phinh sống sót.
Nhưng nếu Tạ Phinh đã có thể thuyết phục Thái Tử đưa nàng ta đến đây thì chứng tỏ nàng ta vẫn có phân lượng nhất định trong lòng Thái Tử.
Vân Sơ mở miệng nói: “Thân phận của ngươi đã chú định ngươi không thể nào ở bên cạnh Thái Tử, trừ phi ngươi khiến Hoàng Hậu nhìn thấy giá trị của ngươi thì bà ta mới chịu lui một bước.”
Tạ Phinh ngẩng đầu, gương mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Có ý gì?”
“Chính là ngươi phải khiến bản thân trở nên hữu dụng.” Vân Sơ nhìn vào mắt nàng ta: “Ngươi ngẫm lại xem, đối với Hoàng Hậu, đối với Đông Cung mà nói thì điều cấp thiết nhất bây giờ là gì?”
Tạ Phinh quỳ dưới đất suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ổn định vị trí của Thái Tử?”
Vân Sơ gật đầu: “Hiện giờ các hoàng tử trong cung đang dần dần lớn lên, đặc biệt là Cung Hi Vương và Bình Tây Vương, thế lực của bọn họ dần dần bành trướng, rõ ràng đã uy h.i.ế.p địa vị của Thái Tử, Hoàng Hậu không thể không kiêng kị.”
Tạ Phinh ngẩng đầu: “Vậy con có thể làm gì, xin mẫu thân nói rõ.”
Vân Sơ cầm lấy chung trà uống một ngụm: “Lập trường của ta và ngươi không giống nhau, ta chỉ có thể nói tới đây thôi, người đâu, tiễn khách.”
Thính Tuyết đứng dậy đưa Tạ Phinh ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới, nàng ta lập tức thanh tỉnh không ít.
Nàng ta hình như đã mơ hồ hiểu ra ý của mẫu thân là gì.
Nàng ta đến tiền viện chờ một hồi thì nhìn thấy Thái Tử ủ rũ cụp đuôi đi ra, nàng ta biết hẳn là Bình Tây Vương đã từ chối liên thủ.
“Điện hạ, thiếp thân đã có biện pháp.” Tạ Phinh rúc vào n.g.ự.c Thái Tử: “Sau khi về tới hoàng cung, xin điện hạ đưa thiếp thân đi gặp Hoàng Hậu nương nương.”
Thái Tử cầm tay nàng ta, không tán đồng nói: “Mẫu hậu vẫn luôn muốn dồn nàng vào chỗ chết, nàng vẫn nên ở yên trong Đông Cung đi.”
“Không còn đường lui nữa thì phải bước về phía trước.” Tạ Phinh kiên quyết nói: “Điện hạ, xin hãy tin tưởng thiếp thân.”
Xe ngựa chạy về phía kinh thành, mãi đến khi chiều hôm buông xuống thì bọn họ mới về tới hoàng cung.
Tạ Phinh đổi xiêm y rồi theo Thái Tử tới Khôn Ninh Cung, cung điện đã được đèn đuốc thắp sáng, khung cảnh chẳng khác gì ban ngày.
Hoàng Hậu khép hờ mắt nằm trên nhuyễn tháp, cung nữ đứng bên cạnh nhẹ nhàng phe phẩy quạt.
“Thỉnh an mẫu hậu.”
Thái Tử và Tạ Phinh đi vào trong điện.
Tạ Phinh trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu hành lễ: “Tiện thiếp bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Hoàng Hậu đột nhiên mở to mắt, bà ta không ngờ tiểu tiện nhân này lại dám tới Khôn Ninh Cung!
“Các ngươi đều lui xuống đi.” Thái Tử mở miệng cho hạ nhân lui ra: “Mẫu hậu, Linh Lung có chuyện muốn nói.”
Tuy đã biết thân phận thật sự của Tạ Phinh nhưng Thái Tử vẫn quen gọi nàng ta bằng cái tên Linh Lung này.
Gương mặt Hoàng Hậu đằng đằng sát khí, bà ta cũng muốn nghe thử xem tiện nhân này có lời gì để nói.
“Thiếp biết tội mình không thể tha, nguyện lấy công chuộc tội.” Tạ Phinh quỳ rạp dưới nói: “Thân đệ đệ của thiếp thân đang làm phụ tá ở phủ Cung Hi Vương, thiếp có thể thuyết phục hắn ta trở thành tai mắt được Đông Cung cài cắm bên cạnh Cung Hi Vương.”
Tạ Thế An muốn nàng ta làm tai mắt của Cung Hi Vương thì nàng ta cũng có thể biến Tạ Thế An trở thành tai mắt của Đông Cung.
Như vậy không phải đã chứng minh được giá trị tồn tại của nàng ta rồi sao?
“A.” Hoàng Hậu cười lạnh: “Thân đệ đệ kia của ngươi còn có thể bức tử cả mẫu thân thân sinh, bổn cung không cho rằng hắn ta sẽ bán mạng vì trưởng tỷ như ngươi.”
Tạ Phinh cắn môi: “Vậy phải làm thế nào thì nương nương mới nguyện ý tin tưởng thiếp thân?”
Hoàng Hậu không thèm để ý, chỉ chăm chăm thưởng thức đôi bàn tay của mình.
Vốn dĩ bà ta cũng không để lời nói của Tạ Phinh ở trong lòng, Tạ Phinh và Tạ Thế An đều quá đê tiện, bà ta không cho rằng loại người đê tiện như vậy có thể làm ra chuyện gì lớn lao.
Nhưng nghĩ lại những sự kiện lớn trong sử sách đa số đều do đám người ti tiện này thúc đẩy... có lẽ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.