“Nhị Lang?” Vân Sơ vẫn tươi cười: “Nhị Lang tên gọi là gì?”
“Chính là Nhị Lang, Nhị Lang của ta!” Bà ấy hét lên: “Ta muốn đi tìm Nhị Lang, buông ta ra...”
Bà ấy giãy dụa kịch liệt.
Vân Sơ mở miệng thăm dò: “Lê Tĩnh Xu?”
Bà điên đột nhiên khựng lại, mở to đôi mắt nhìn về phía Vân Sơ.
Vân Sơ nhíu mày.
Lê Tĩnh Xu là khuê danh của Quốc công phu nhân, bà điên có phản ứng như vậy khi nghe thấy cái tên này, chứng tỏ quan hệ giữa bà ấy và Quốc công phu nhân không bình thường.
Nàng đang muốn thăm dò thêm thì lại thấy bà điên thống khổ lắc đầu, cổ họng phát ra từng âm thanh đau đớn, thét lên một tiếng chói tai rồi hôn mê bất tỉnh.
“Tinh thần của bà ấy bị kích thích, cần phải trị liệu ngay.” Sở Dực nói: “Ta đi sắp xếp ngự y.”
“Không được.” Vân Sơ lập tức lắc đầu: “Ngự y trung thành với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng che chở Quốc công phu nhân, không thể để một ai biết bà điên này đang ở chỗ chúng ta, ta viết một phong thư cho Ngô Vân, nhờ hắn tới đây chữa bệnh cho bà ấy.”
Ngô Vân cũng xem như người của bọn họ, sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Tuy rằng trong thôn trang nhiều thêm một bà điên nhưng cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của bọn họ.
Sáng sớm ngày thứ ba, một nhà bọn họ ngồi xe ngựa xuôi nam, điểm đến đầu tiên là Lý Trang, phong cảnh ở đó xinh đẹp, là kinh đô của mỹ thực, bọn họ sẽ ở đó ba ngày.
Sau lại sẽ tiếp tục xuôi nam, những thành trì xuất hiện trên con đường từ kinh đến phía nam, bọn họ đều sẽ ở lại chơi mấy ngày, ngắm nhìn phong cảnh, núi cao sông dài, thưởng thức mỹ thực, chua ngọt đắng cay, bọn họ bất tri bất giác đã tới nơi tận cùng ở phía nam, chính là Tuyền Thành nằm ở vùng duyên hải.
Lúc này đã là mùa thu nhưng Tuyền Thành vẫn còn đang trong mùa hè.
Vân Sơ rúc n.g.ự.c nam nhân, nhìn đám nhỏ chơi đùa ở nơi xa, cười nói: “Chàng biết không, thật lâu trước kia ta đã muốn đưa hai đứa nhỏ đi vân du khắp Đại Tấn, kế hoạch ban đầu cũng không có chàng.”
Sở Dực nhìn nàng: “Vậy từ khi nào thì có ta?”
“Từ khi ta đồng ý gả cho chàng, kế hoạch tương lai của ta đều có chàng ở trong đó.” Vân Sơ cười nói: “Cho nên bây giờ có chuyện cho chàng làm rồi.”
Năm trước cha nàng tới phương nam đã trữ một lượng lớn lương thực, tuy rằng lương thực có thể bảo quản được mấy năm nhưng nếu cứ để như vậy sẽ không dùng được nữa, cần phải có cách xử lý.
Hơn nữa chiếc thuyền lớn ra biển vào mùa xuân sắp sửa cập bến Tuyền Thành, kế hoạch của nàng là bán hết số đồ biển kia ở Tuyền Thành, sau đó lại mua một số thương phẩm của Tuyền Thành mang về kinh thành bán sang tay, đến lúc đó sẽ kiếm được rất nhiều bạc.
Những việc này đều giao cho Sở Dực xử lý.
Hắn cho người vận chuyển số lương thực còn thừa đến Lạc Xuyên, đó là đất phong của hắn, từng đấy lương thực có thể giúp những người nghèo khổ ở Lạc Xuyên ăn no bụng.
Đương nhiên là không phải cho không, những người nghèo đó phải bán sức lao động, tu sửa gia cố tường thành chiến hào, phát lương thực giúp đỡ dân chúng.
Đồ biển bán ở Tuyền Thành đã kiếm lời hơn bốn mươi ngàn lượng lượng bạc, một chuyến này đã giúp Vân Sơ thu hồi gần phân nửa số vốn đã bỏ ra.
Gã hầu Song Hỉ tới bẩm báo: “Lần này ra biển có gặp phải một chút phiền toái.”
Song Hỉ là là gã hầu được Vân Sơ đề bạt, chuyên phụ trách công việc trên thuyền, là một tiểu tử thông minh.
Vân Sơ ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Nửa đường gặp phải một nước hải đảo, đối phương vô cùng kiêu ngạo, muốn lấy đi một nửa hàng hóa của chúng ta.” Song Hỉ siết chặt nắm tay: “May mắn trên thuyền của chúng ta có hỏa dược nên đã dọa đối phương rút lui.”
Vân Sơ mở miệng: “Là Đông Lăng?”
Vân Sơ mím môi.
Đời trước, sau khi Vân gia bị trảm thì Đông Lăng xâm lấn Đại Tấn, Đại Tấn không có Trụ Quốc đại tướng quân, không còn người chống giặc, các thành trì ven biển phía đông rơi vào tay giặc, trở thành địa bàn của Đông Lăng, vùng duyên hải bị Đông Lăng đốt g.i.ế.c cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, dân chúng Đại Tấn khổ không nói nổi...
Khi đó, nàng từng rất hy vọng Hoàng Thượng suy nghĩ cho dân chúng mà buông tha Vân gia, để cha nàng ra tiền tuyến đánh đuổi Đông Lăng.
Nhưng Hoàng Thượng tình nguyện để dân chúng chịu khổ, tình nguyện để mấy trăm ngàn tướng sĩ không có chủ tướng chứ cũng không muốn cho Vân gia một cơ hội lập công.
Sau này Đông Lăng có tiếp tục thâu tóm được quốc thổ Đại Tấn hay không Vân Sơ cũng không biết, bởi vì khi đó nàng đã c.h.ế.t vì một ly rượu độc.
Vân Sơ cẩn thận hỏi thăm tình huống của Đông Lăng.
Hiện giờ Đông Lăng còn chưa cường thịnh như mấy chục năm sau, tiêu diệt Đông Lăng vào lúc này là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Sở Dực chỉ là một hoàng tử, không tới phiên hắn đưa ra quyết định này.
Nhà bọn họ ở lại Tuyền Thành hơn nửa tháng, sau đó ngồi thuyền lớn hồi kinh, về đến kinh thành thì cũng vừa lúc đón được trận tuyết đầu tiên trong năm.
Lúc bọn họ rời đi mới là đầu mùa hạ, bây giờ quay về đã là mùa đông rồi.
Vân Sơ phát hiện thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, nửa năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Chuyện đầu tiên phải làm khi hồi kinh là vào cung thỉnh an.
Cho người đưa Tạ Nhàn về nhà xong thì xe ngựa cũng không về vương phủ mà trực tiếp chạy tới hoàng cung, Vân Sơ và Sở Dực dắt hai đứa nhỏ xuống xe, đón tuyết đầu mùa, đi thẳng tới Khôn Ninh Cung.
Vừa hay hoàng đế cũng ở đó.
Sở Hoằng Du ào ào nhào qua: “Hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu, con rất nhớ mọi người.”
Sắc mặt hoàng đế vô cùng lạnh lùng.
Ông ta chỉ là bảo lão tam tạm thời ngưng công việc ở Công bộ, thế mà tiểu tử này lại quẳng gánh không làm thật, nói đi là đi, đi một lần hơn nửa năm.
Những hoàng tử khác rời kinh đều là đi làm việc còn lão tam thì lại đi du ngoạn.
Hoàng đế cười lạnh: “Ngươi còn biết trở về!”
Sở Dực chắp tay nói: “Nhi thần và thê tử phạm sai lầm, sợ ở lại kinh thành chọc phụ hoàng phiền chán nên mới xuôi nam, mong là phụ hoàng đã bớt giận.”
Hắn chính là nói chuyện Phương trắc phi của Thái Tử sinh non nửa năm trước.
Lúc này, Hoàng Hậu ôn thanh mở miệng nói: “Phụ tử với nhau nào có chuyện qua một đêm đã trở mặt thành thù, Hoàng Thượng đã sớm quên chuyện đó, có đúng không Hoàng Thượng?”
Hoàng đế nhếch môi: “Ngày mai con về Công bộ nhậm chức đi.”
Sở Dực cúi đầu: “Nhi thần phạm sai lầm, vẫn cần ăn năn hối cải, xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Hoàng đế lại càng lạnh hơn.
Ông ta chủ động bảo lão tam về triều là vì hiểu rõ chuyện Phương trắc phi sinh non không liên quan tới Vân Sơ, thế mà lão tam lại không muốn cúi đầu.
Sau đây, đây là muốn hoàng đế như ông ta nhận lỗi với nhi tức như Vân Sơ sao?
“Được, vậy ngươi cứ tiếp tục ăn năn cho trẫm!”
Hoàng đế lạnh lùng đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Hoàng Hậu thở dài nói: “Dực nhi, mấy tháng nay phụ hoàng con đã biết ông ấy trách lầm Sơ nhi, vị trí ở Công bộ vẫn còn giữ đó cho con, con đừng giận dỗi Hoàng Thượng nữa, cũng đâu tốt đẹp gì, Sơ nhi, con khuyên nhủ hắn đi.”
Vân Sơ cúi đầu nói: “Thiếp thân ủng hộ mọi quyết định của Vương gia.”
Hoàng Hậu lắc đầu, Vân Sơ tốt xấu gì cũng là đích trưởng nữ của phủ Tướng quân, tại sao sau khi trở thành Vương phi lại hoàn toàn đánh mất phong độ của đương gia chủ mẫu như vậy.
Vì một chuyện nhỏ như vậy mà đối nghịch với Hoàng Thượng, đặt vinh nhục của phủ Bình Tây Vương ở chỗ nào?