Tạ Cảnh Ngọc xoay người bước xuống bậc thang.
Hạ nhân trong viện lén quan sát hắn ta rồi lập tức cúi đầu.
Mặt hắn ta sưng đỏ vô cùng chói mắt.
Hắn đi đến trước mặt Hạ thị, mở miệng nói: “Hai người các ngươi đưa Hạ thị về miếu nhỏ đi.”
Hai bà tử thoáng nhìn nhau, không hề nhúc nhích.
Bọn họ rất rõ ràng tuy đây là Tạ phủ nhưng người có quyền lên tiếng lại là phu nhân.
Cho dù phu nhân không sinh một hài tử nào cho Tạ gia, cho dù phu nhân đã cho đại nhân một bạt tai, nhưng cứ nhìn thái độ của Tạ gia với phu nhân thì biết phu nhân mới là người chân chính nắm quyền ở Tạ gia.
Phu nhân không nói gì, bọn họ cũng không dám để Hạ thị đi.
Thính Sương đi tới nói: “Hai người các ngươi đưa Hạ thị về đi.”
Nàng ấy vừa lên tiếng thì hai bà tử mới dám kéo Hạ thị đang hôn mê dậy.
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc cực kỳ khó coi.
Hắn ta đi phía trước, tự mình đưa Hạ thị về miếu nhỏ, Hạ thị bị mấy bà tử ném thẳng lên giường.
Bị kéo cả một đoạn đường, nàng ta cũng thanh tỉnh một chút, trợn mắt nhìn Tạ Cảnh Ngọc đang đứng ở mép giường, nước mắt nóng hổi rơi xuống, khàn giọng nói: “Đại nhân, ta đau...”
Tạ Cảnh Ngọc lấy một lọ thuốc mỡ trong tay áo đưa tới: “Đây là thuốc quý trong cung, đợi lát nữa bảo nha hoàn bôi cho ngươi.”
Hạ thị nâng tay, run rẩy xoa mặt Tạ Cảnh Ngọc: “Sao phu nhân dám đánh ngài, chỉ có nữ nhân đanh đá mới có thể làm ra những chuyện như vậy... Đại nhân, bỏ nàng, ngài bỏ nàng ta đi...”
Tạ Cảnh Ngọc tránh sự đụng chạm của nàng ta, mở miệng nói: “Nàng ấy nhớ hài tử nên mới sốt ruột, có thể hiểu được mà.”
Hạ thị cắn răng nói: “Chẳng lẽ ngài không phát hiện phu nhân bây giờ đã hoàn toàn khác trước kia sao, nàng ta không còn là Tạ phu nhân toàn tâm toàn ý vì Tạ gia nữa, nàng ta cứ như có thù với Tạ gia vậy, có người nào mà chưa bị nàng ta động tay động chân, ngay cả ngài cũng phải nhận một bạt tai của nàng ta, sau này còn có chuyện gì nàng ta không làm được nữa, cho dù thân phận nàng ta cao thì cũng không thích hợp làm đương gia chủ mẫu, đại nhân, nên cẩn thận thì hơn...”
Tạ Cảnh Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn ta đương nhiên nhận ra sự khác thường của Vân Sơ, lúc trước còn không rõ vì sao Vân Sơ lại thay đổi đến mức như trở thành một người khác, hiện tại hắn ta cũng đã biết nguyên do.
Hẳn là Vân Sơ đã sớm hoài nghi nơi chôn cất hài tử, lén tra xét từ lâu nhưng cũng không tra được hài tử được an táng ở đâu, lúc này mới đột nhiên phát tác như vậy...
“Hôm nay ngươi bị nàng ấy bức cung nhưng cũng không nói ra tình hình thực tế khi đó, chuyện bốn năm trước phải chôn chặt trong bụng, không được nhắc lại nữa.” Tạ Cảnh Ngọc xoay người: “Ngươi cứ dưỡng thương đi, chớ có miên man suy nghĩ, cũng đừng sinh sự, ta sẽ sắp xếp người chăm sóc ngươi, sẽ không để ngươi quá kham khổ.”
Hạ thị tựa vào giường, nắm chặt lọ thuốc trong tay.
Tạ Cảnh Ngọc ra khỏi miếu nhỏ, trở về thư phòng của mình.
Năm ngón tay tay trên mặt hắn ta vẫn còn rõ nét, chỉ cần đi ngang qua là đám hạ nhân đều thấy được.
Vì thế chuyện Tạ Cảnh Ngọc ở ăn một bạt tai của phu nhân lúc ở Sanh Cư đã truyền khắp các ngóc ngách của Tạ phủ, tất nhiên cũng đã truyền đến An Thọ Đường.
“Cái gì?!” Tạ lão thái thái ném vỡ chung trà trong tay: “Vân Sơ dám tát Cảnh Ngọc, sao nó dám chứ, ai cho nó lá gan đó?”
Nguyên thị khuyên nhủ: “Phu thê cãi nhau cũng là chuyện thường tình.”
“Cãi nhau thì cãi nhau, ai cho phép nó động thủ, còn dám đánh lên mặt trượng phu, bảo ngày mai Cảnh Ngọc thượng triều thế nào?” Lão thái thái tức đến mức khó thở: “Nó không sinh được hài tử, sớm đã phạm vào thất xuất, bây giờ lại dám đánh trượng phu, nói nó là nữ nhân đanh đá, là ác phụ cũng không quá, nữ nhân như vậy không xứng làm đương gia chủ mẫu, nếu là nhà khác thì nó đã sớm bị hưu rồi, nó có tư cách càn rỡ như vậy sao!”
“Lão thái thái, đừng nên nói mấy lời này, cẩn thận bị người khác nghe thấy.” Nguyên thị mở miệng nói: “Sơ nhi là hài tử có phúc, sau khi nó vào cửa thì con đột nhiên khỏi bệnh, quan lộ của Cảnh Ngọc vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nó là người có mệnh phú quý, có thể khiến Tạ gia nước lên thì thuyền lên, nếu hưu nó rồi thì làm sao tìm được một tức phụ khác tốt như vậy?”
“Bệnh của con khỏi là chuyện hiển nhiên, liên quan gì tới nó?” Lão thái thái lạnh lùng nói: “Cảnh Ngọc có thể thăng quan cũng là do Cảnh Ngọc có bản lĩnh, Vân gia giúp đỡ được gì. Hôm nay ta niệm tình nó tưởng niệm hài tử chết yểu, nếu ngày sau nàng còn dám quấy phá khiến mọi người không yên như lần này thì cho dù đắc tội Vân gia, ta cũng muốn để Cảnh Ngọc hưu thê!”
Nguyên thị vội nói: “Sơ nhi cũng không phải người không hiểu lý lẽ...”
Lúc mẹ chồng nàng dâu hai người đang nói chuyện thì trời đã dần dần sập tối.
Cảm xúc của Vân Sơ thay đổi rất nhanh, toàn thân như bị rút hết sức lực, mỏi mệt nằm trên giường.
Vốn dĩ tối nay còn phải luyện mã bộ nhưng nàng thật sự không ngồi dậy nổi.
Nhắm mắt lại, bên tai vẫn luôn văng vẳng tiếng khóc than của bọn nhỏ, cứ mãi như thế cho đến khi nàng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
“Nương, nương đang ở đâu, bọn con rất nhớ nương.”
“Nương, nương ôm bọn con được không, lạnh quá.”
Tim Vân Sơ như bị d.a.o cứa vào, rõ ràng biết đây là mơ nhưng nàng vẫn không muốn tỉnh lại, nàng thật sự muốn tìm được hài tử, muốn ôm lấy bọn nó, muốn nói với bọn nó nàng chưa từng quên bọn nó, nàng cũng cũng rất nhớ bọn nó...
Nàng gian nan bước giữa màn sương trong giấc mơ kia.
Sương trắng bao phủ, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không biết nàng đã đi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy được một tia sáng.
Vân Sơ nhanh chân chạy như điên qua đó.
Nàng thấy bầu trời màu thiên thanh, thấy thảm cỏ xanh ngắt, khắp nơi đều là hoa tươi, có hai hài tử chừng bốn tuổi phấn điêu ngọc trác ngồi trong bụi hoa.
Một nam hài một nữ hài, bọn nó đang chơi đùa gì đó.
Tâm tình Vân Sơ lập tức trở nên nhẹ nhàng, nàng cẩn thận bước qua đó, chỉ sợ động tác quá lớn sẽ khiến bản thân tỉnh mộng.
“Hài tử, nương tới...”
Ngữ khí của nàng vô cùng dịu dàng, ngồi xổm trước mặt hài tử.
Nam hài ngẩng đầu, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, nàng kinh ngạc mở miệng: “Tiểu thế tử?”
Sao mặt của nhi tử nhà nàng lại biến thành mặt của tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương...
“Mẫu thân!”
Hài tử chui vào lòng nàng.
Nàng đột nhiên bừng tỉnh.
Lúc này mới phát hiện trời đã sáng.
Thính Sương nghe thấy tiếng động thì bước vào, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, nếu ngài không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi tiếp đi, nô tỳ bảo đảm người tới thỉnh an rời đi.”
Vân Sơ ấn ấn huyệt Thái Dương: “Nói ta bị bệnh, mấy hôm sau cũng đừng tới thỉnh an.”
Thính Sương vô cùng lo lắng.
Nàng ấy nhẹ nhàng khép cửa đi ra ngoài: “Phu nhân không khoẻ, các vị về trước đi, mấy hôm sau cũng không cần tới thỉnh an.”
Thính Vũ nắm tay Tạ Thế Doãn, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không phải hôm qua phu nhân vẫn còn rất ổn sao, sao đột nhiên lại bị bệnh, có nghiêm trọng không?”
Thính Phong cảm thấy nàng ta thật dối trá, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao phu nhân bị bệnh, người trong phủ này có ai mà không biết?
“Thời tiết se lạnh, phu nhân nhiễm phong hàn thôi.” Thính Sương nhàn nhạt nói: “Đi cả đi.”
Những người đều tự giác rời đi, Thính Vũ kéo Tạ Thế Doãn ở lại, mở miệng nói: “Phu nhân bị bệnh, ta có thể ở lại hầu bệnh, phu nhân thương Doãn ca nhi nhất, để Doãn ca nhi đến an ủi phu nhân đi.”
Thính Sương lạnh mặt: “Phu nhân đang nghỉ ngơi, không cần hầu bệnh, Vũ di nương lui ra đi.”
Thính Vũ cụp mắt.
Lúc trước nàng ta còn cảm thấy phu nhân thông minh nhưng bây giờ lại thấy phu nhân thật ngu xuẩn.
Một nữ nhân không sinh được hài tử thì nên nắm lấy những hài tử có sẵn trong phủ, bắt lấy tim của trượng phu, nhưng phu nhân toàn làm ngược lại.
Phu nhân dám cho đại nhân một bạt tai trước mặt bàn dân thiên hạ, e là một chút tình cảm phu thê cuối cùng giữa đại nhân và phu nhân cũng không còn nữa.
Thính Vũ đang nghĩ ngợi thì thấy Tạ Cảnh Ngọc vừa mới hạ triều bước tới cửa Sanh Cư.