“Con biết con biết!” Sở Hoằng Du lập tức nói: “Phụ vương chắc là nói sau này không được bò lên người nương, không bắt nương ôm nữa, cũng không thể ngủ cùng nương, con đoán có đúng không?”
“Không chỉ như vậy.” Sở Dực nhìn hai đứa nhỏ nói: “Nếu có người nói với các con sau khi nương có hài tử mới thì sẽ không yêu thương các con nữa, các con sẽ tin sao?”
“Sao có thể chứ.” Sở Hoằng Du cười hì hì: “Con thông minh như vậy, Trường Sinh đáng yêu như vậy, sao mẫu thân lại không yêu thương bọn con nữa chứ?”
Sở Dực tiếp tục hỏi: “Nếu có người nói sau khi nương sinh đích tử thì con sẽ không còn là thế tử nữa, con sẽ nghĩ gì?”
“Không còn thì không còn thôi!” Sở Hoằng Du nâng cằm: “Con nói rồi, con phải để nương làm nữ tử tôn quý nhất trên đời, con phải làm Thái Tử, còn lợi hại hơn thế tử nhiều!”
Sở Dực: “...”
Vân Sơ: “...”
Nàng lập tức bịt chặt cái miệng nhỏ gây rối của nhi tử.
“Phụ vương, con hiểu ý ngài.” Sở Trường Sinh mềm mại lên tiếng: “Dù nương có sinh đệ đệ muội muội thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới tình yêu mà phụ vương và mẫu thân dành cho bọn con, cũng sẽ không ảnh hưởng đến vị trí thế tử của ca ca, đương nhiên, nếu ca ca không đủ ưu tú thì lại là chuyện khác.”
Tiểu cô nương ra ngoài nửa năm, càng ngày càng hoạt bát phóng khoáng, có thể nói một đoạn dài mà không bị ngắt quãng.
“Ca phải làm Thái Tử, sao lại không ưu tú chứ... á!”
Sở Hoằng Du lại bị bịt miệng.
Vân Sơ vừa mới buông tay ra thì nó đã nói: “Nương yên tâm, ra ngoài con sẽ không nói mấy lời này đâu, con cố ý nói cho phụ vương nghe để phụ vương tranh đua một chút.”
Sở Dực: “...”
“Phụ vương, con sẽ cùng tranh với ngài.” Tiểu gia hỏa cười hì hì: “Vẫn còn sớm, con đi luyện võ một chút rồi ngủ.”
“Không biết lớn nhỏ!” Sở Dực nhếch môi: “Tiểu tử này nói chuyện không lựa lời, người hầu hạ bên cạnh nó phải chọn cho thật kĩ lưỡng, kẻo lại gây ra họa lớn.”
Vân Sơ mở miệng nói: “A Mao là một hài tử đáng tin nhưng vẫn cần chọn thêm mấy gia đinh và gã hầu nữa.”
Lúc hài tử còn nhỏ, hạ nhân hầu hạ bên cạnh đều là nha hoàn và ma ma, bây giờ nhi tử đã ở riêng, cũng dần dần trưởng thành, đổi thành gã hầu sẽ tốt hơn.
Hai người hầu hạ cuộc sống hàng ngày, hai người hầu hạ đọc sách học võ.
Vân Sơ suy tư một hồi rồi chậm rãi ngủ mất.
Sở Dực cũng muốn ngủ cùng nàng nhưng lại sợ bản thân sơ ý đụng vào bụng nàng.
Hắn đã nghe đám nha hoàn nói chuyện nàng sinh sản sáu năm trước, nàng sơ sẩy té ngã nên sinh non, chảy rất nhiều máu, suýt nữa đã thành một xác ba mạng...
Nữ tử mang thai yếu ớt như vậy, hắn thật không dám mạo hiểm một chút nào.
Hắn nhẹ tay nhẹ chân muốn rời đi nhưng lại bị Vân Sơ ôm lấy cánh tay.
Hắn chỉ đành ngồi ngay mép giường cho Vân Sơ ôm.
Không biết hắn đã thiếp đi từ lúc nào, đến khi Vân Sơ khẽ động đậy thì hắn mới bừng tỉnh.
“Sở Dực, chàng ngồi ở mép giường cả đêm sao?” Vân Sơ ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ: “Trời sáng rồi.”
“Dù sao cũng không cần vào triều, không có chuyện gì cần làm cả.” Sở Dực cũng không cảm thấy mệt: “Sắc trời còn sớm, nàng ngủ một chút đi.”
Vân Sơ ngồi dậy: “Đến giờ luyện võ rồi.”
“Mang thai mà còn luyện võ được sao?” Sở Dực vuốt ve mái tóc lộn xộn của nàng: “Nhạc mẫu đại nhân nói trước ba tháng nàng phải nằm trên giường dưỡng thai, nàng nằm đi, ta đi lấy bữa sáng cho nàng.”
Vân Sơ tức khắc nhớ ra.
Sau khi mang thai thì không thể luyện võ nữa, lỡ đâu va chạm thì nàng cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Người đã từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lúc sinh như nàng thật sự không muốn mạo hiểm dù chỉ một chút.
Vân Sơ vừa ăn sáng xong thì Thính Tuyết đã vội vàng tới báo ngự y trong cung đã đến.
Người hoàng thất mang thai phải thông báo cho Nội Vụ Phủ, Nội Vụ Phủ sẽ cho ngự y đến bắt mạch rồi đăng ký vào danh sách.
Vân Sơ ngồi trên giường cho ngự y chẩn mạch.
“Chúc mừng Vương gia Vương phi, là hỉ mạch, mạch tượng vững vàng, hài tử rất tốt nhưng vẫn cần dùng thêm thuốc dưỡng thai.”
Ngự y lục tục viết đơn thuốc rồi hồi cung phục mệnh.
Tới buổi chiều, lễ vật trong cung được đưa đến ồ ạt.
Lễ vật Hoàng Thượng ban thưởng, Hoàng Hậu ban thưởng, còn có của Ân phi ban thưởng, bao gồm vàng bạc ngọc quý vải vóc trang sức, còn có nhân sâm và các loại dược liệu.
Sở Dực vô cùng vui vẻ ban thưởng cho toàn bộ hạ nhân trong vương phủ.
Bọn hạ nhân được thưởng đều rất phấn khích, không ngừng chúc tụng mấy câu đại các đại lợi.
Trong đám người, Đinh Đông cũng đang đứng đó.
Vương phi có thai nên sẽ không thể hầu hạ Vương gia, không phải cơ hội của nàng ta đã tới rồi đó sao?
Nàng ta ở vương phủ ngủ đông hơn nửa năm, mắt nhìn ngày tháng dần trôi qua, nàng ta càng ngày càng hoang mang.
Cũng may ông trời không phụ lòng người, không phải cơ hội đã ở ngay trước mắt rồi sao, chỉ phải xem nàng ta có biết nắm bắt hay không thôi.
Vân Sơ cho hạ nhân kiểm kê lễ vật hoàng cung ban thưởng rồi cất vào trong kho.
Nàng xem sổ sách nhà kho một hồi rồi mở miệng nói: “Bình hoa bách hoa cẩm tú đó, còn có số vải vóc này nữa, gói hết lại rồi đưa tới chỗ Thính Sương.”
Nửa năm nàng ra ngoài thì Thính Sương cũng đã sinh được một tên tiểu tử béo, hiện giờ hài tử đã được ba tháng.
Lúc Thính Sương sinh sản ở cữ thì chuyện ở thôn trang suối nước nóng đều giao cho Cửu Nhi xử lý, hiện giờ Cửu Nhi đã là một đại nha đầu có thể đảm đương mọi việc.
Sắp tới Thính Tuyết sẽ gả chồng, rồi sẽ mang thai sinh con, Vân Sơ dự định gọi Thính Sương về vương phủ làm ma ma quản sự.
Sắp xếp xong những việc này thì Vân Sơ đã có chút mệt mỏi.
Lúc trước chưa biết bản thân mang thai, nàng làm gì cũng đều rất có tinh thần nhưng khi biết trong bụng đã có thêm một hài tử, thân thể dường như bắt đầu bước vào trạng thái tự bảo vệ.
Vân Sơ uống thuốc dưỡng thai xong thì tựa vào giường ngủ mất.
Sở Dực xử lý xong công việc quay về, thấy vậy thì nhẹ tay nhẹ chân bế nàng về giường ngủ.
Hắn ngồi ở mép giường xem sổ sách của vương phủ, tiện tay xử lý những thứ còn tồn đọng.
Bận rộn một lúc thì cũng đã tới hoàng hôn, Vân Sơ chậm chạp thức dậy, có chút ảo não nói: “Sao mới chợp mắt một lúc mà đã thành ngủ lâu như vậy rồi?”
“Muốn ngủ thì ngủ, đừng lo lắng những chuyện khác.” Sở Dực ôn nhu nói: “Muốn ăn gì, ta cho người mang tới.”
“Muốn ăn củ cải chua.” Vân Sơ nghĩ nghĩ rồi nói: “Củ cải chua của lão nhân bán ngay cửa thành Tây là ngon nhất.”
Sở Dực không sai hạ nhân đi mua vì những người đó cưỡi ngựa không nhanh bằng hắn, hắn đích thân giục ngựa tới cổng thành Tây mua củ cải chua cho nàng.
Bánh bột gói củ cải chua chính là mỹ vị nhân gian.
Vân Sơ hiếm khi không nôn nghén, ăn vô cùng ngon miệng.
Vừa ăn xong thì lại thấy một gã hầu khiêng một cái ván giường tới: “Tiểu nhân bái kiến Vương gia Vương phi, xin hỏi phải đặt ván giường này ở đâu?”
Sở Dực chỉ vào nội thất: “Đặt sát bên chiếc giường kia là được.”
Ngay sau đó, hắn bảo nha hoàn đi vào trải đệm, chuẩn bị chăn gối.
Đám nha hoàn gia đinh bên ngoài đều nhỏ giọng bàn tán.
“Vương gia và Vương phi thật ân ái, Vương phi có thai, Vương gia vẫn muốn ở chung một phòng với Vương phi.”
“Tình nguyện ngủ dưới đất cũng muốn ở bên cạnh Vương phi, Vương gia quá sủng ái Vương phi rồi.”
“Trước kia Vương gia mãi không chịu cưới vợ, ta còn tưởng rằng Vương gia là đoạn... khụ khụ, không ngờ Vương gia lại có người trong lòng rồi.”
“Các ngươi nói xem thai này của Vương phi là nam hay nữ?”
“Tốt nhất là quận chúa, nếu như vậy thì vương phủ của chúng ta sẽ không nổi lên tranh đấu gì cả.”
“Lỡ đâu là đích tử thì cuộc sống của đám hạ nhân chúng ta hẳn sẽ không dễ chịu đâu...”
Bọn hạ nhân biết đây là đề tài nhạy cảm nên không dám nói nhiều, chỉ huyên thuyên vài câu rồi giải tán.