Vốn dĩ là tháng chín năm nay Mạnh Thâm đã phải đến Quốc Tử Giám đọc sách nhưng khi đó Vân Sơ và Sở Dực bị phạt, không ở kinh thành, công chúa Khánh Hoa lo lắng nhi tử đến Quốc Tử Giám không có người che chở nên mới kéo dài tới lúc này mới hồi kinh.
Trước nay nàng ta hồi cung đều sẽ cư trú ở Trường Thu Cung của Ân phi.
Nhưng sau nhi tử sẽ ở lại phủ Bình Tây Vương nên nàng ta đưa nhi tử tới vương phủ làm quen hoàn cảnh, thuận tiện dàn xếp ổn thỏa chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của nhi tử.
Vân Sơ đã cho người chuẩn bị yến tiệc đón gió tẩy trần cho nàng ta.
“Nhị tỷ, đi đường vất vả.” Vân Sơ ra cửa đón chào: “Bên ngoài trời lạnh, mau vào đi.”
“Cữu mẫu.” Mạnh Thâm tám tuổi, là một hài tử lễ phép, chắp tay hành lễ với Vân Sơ: “Làm phiền cữu mẫu đích thân ra đón.”
Công chúa Khánh Hoa thoáng nhìn bụng Vân Sơ: “Dực nhi viết thư cho ta nói ngươi mang thai rồi, có mời người đến xem là nam hay nữ chưa?”
Vẻ tươi cười trên mặt Vân Sơ không hề thay đổi: “Năm nay Quốc Tử Giám đổi một vị tiên sinh, là người Vương gia, ai cũng biết người Vương gia tính tình cổ quái, Thâm ca nhi đến Quốc Tử Giám đọc sách nên để tâm một chút, đừng phạm vào kiêng kị của Vương tiên sinh, bị người ta nhằm vào sẽ không tốt.”
Công chúa Khánh Hoa bị dời lực chú ý: “Vương tiên sinh nhà nào mà mặt dày mày dạn như vậy, học sinh ở Quốc Tử Giám đều là hoàng tử hoàng tôn huân quý, họ Vương kia dám sao?”
“Là Vương tiên sinh được đương kim thánh thượng kính trọng nhất.” Vân Sơ mở miệng: “Vương tiên sinh vốn dĩ đã dưỡng lão, là phụ hoàng tốn rất nhiều công sức mới mời được ngài ấy rời núi...”
Công chúa Khánh Hoa vừa nghe đã vội nói: “Vậy ngươi nói nhanh xem Vương tiên sinh kiêng kị cái gì?”
Bọn họ vừa nói vừa đi vào noãn các, nha hoàn tự giác bưng thức ăn nóng hôi hổi lên, đoàn người ngồi xung quanh chiếc bàn
“Đại Lý Tự Khanh mời Vương gia đi uống trà rồi, phải muộn một chút mới về được.” Vân Sơ mở miệng nói: “Không cần chờ Vương gia, chúng ta ăn trước.”
Công chúa Khánh Hoa có chút không vui, một năm nàng ta mới hồi kinh một lần mà thân đệ đệ lại không đích thân tiếp đón.
Trong lòng nàng ta không vui cũng lập tức thể hiện ra ngoài mặt.
Mạnh Thâm mở miệng nói: “Nửa năm nay công việc của cữu cữu ở Công bộ bị gián đoạn, quả thật nên giao tế nhiều hơn.”
Công chúa Khánh Hoa nhớ ra, nửa năm trước Vân Sơ hại Phương trắc phi sinh non, Sở Dực bị phạt trượng cách chức đến nay còn chưa về triều.
Một Vương gia hơn nửa năm không thượng triều, e là tâm phúc cũng sẽ phản bội.
Quả thật nên qua lại kết giao nhiều hơn, mau chóng khôi phục nguyên chức, như vậy Thâm ca nhi ở kinh thành cũng dễ chịu hơn.
Nói đến nói đi cũng phải trách Vân Sơ, thế mà lại làm người ta sảy thai, cũng không biết là thù lớn cỡ nào.
“Chuyện Phương trắc phi sinh non cụ thể thế nào ta cũng không hỏi nhiều nữa.” Công chúa Khánh Hoa nhìn Vân Sơ nói: “Hiện giờ ngươi mang thai, không thể tiếp tục hầu hạ Dực nhi, có phải nên sắp xếp trắc phi thứ phi thị thiếp rồi không?”
Nàng ta dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Ngày đầu tiên ngươi và Dực nhi mới thành thân ta nói lời này, lúc đó nhắc đến quả là có chút không thích hợp, nhưng bây giờ đã đúng thời điểm rồi.”
Vân Sơ buông đũa, vẻ mặt cười như không cười.
Biểu cảm của nàng lại chọc giận công chúa Khánh Hoa: “Không nói hoàng thất, ngay cả những dòng dõi thấp hơn có nam tử nào mà không tam thê tứ thiếp, ngươi cũng đã là nữ tử từng gả cho người ta, sao lại không biết nghĩ cho nam nhân nhà mình. Nếu ngươi một hai ghen tuông đố kỵ như vậy thì đại cô tỷ như ta đây chỉ có thể làm một số chuyện khó coi.”
Vân Sơ hỏi: “Chuyện gì khó coi?”
“Ta chọn mấy nữ nhân đưa tới hậu trạch phủ Bình Tây Vương.” Công chúa Khánh Hoa tỏ vẻ bản thân là người có ký: “Ngươi không làm thì sẽ có người khác làm.”
Vân Sơ cong môi cười cười.
Nếu Sở Dực không mở lòng trước, nàng thân là chủ mẫu thì chắc chắn sẽ dựa theo quy củ chuẩn bị thị thiếp thông phòng cho Sở Dực nhưng hắn đã nói rõ ràng với nàng, hắn tuyệt đối không nạp thiếp.
Ở chung lâu ngày, nàng càng hiểu nam nhân này hơn, cũng mở lòng hơn rất nhiều.
Nếu đã như vậy thì cớ gì nàng phải làm chuyện khiến bản thân mình không thoải mái chứ?
“Nếu nhị tỷ đã làm mùng một thì ta đây cũng làm mười lăm.” Vân Sơ nhìn hài tử đang chơi đùa ngoài noãn các, chậm rãi mở miệng: “Thâm ca nhi đừng ở lại vương phủ nữa, miễn nháo ra chuyện khó coi.”
Công chúa Khánh Hoa vỗ bàn đứng lên.
Đây chính là nhà của thân đệ đệ nàng ta, nào đến lượt một người khác họ làm chủ!
“Nhị tỷ đừng nóng giận, không phải ta đang mang thai sao?” Vân Sơ trên tươi cười: “Thân thể ta vốn đã không tốt, mang thai rồi lại càng không có tâm tư lo việc vặt trong phủ, sợ là Thâm ca nhi ở vương phủ chịu thiệt thòi nên mới nói như vậy.”
Ánh mắt công chúa Khánh Hoa trầm xuống.
Thai này của Vân Sơ mới là đích tử chân chính của vương phủ.
Dực nhi đối với hai đứa nhỏ không rõ lai lịch như Du ca nhi và Trường Sinh đã yêu thương cưng chiều như vậy, càng đừng nói tới đích tử chân chính.
Nếu Vân Sơ lấy lý do mang thai hài tử không cho Thâm ca nhi ở lại vương phủ, với tính tình của Dực nhi, hắn chắc chắn sẽ đồng ý.
Thâm ca nhi đương nhiên có thể vào cung ở cùng Ân phi nhưng dù sao thằng bé cũng không phải người Sở gia, ra vào hoàng cung không tiện, cũng dễ bị người khác ức hiếp.
Nghĩ đến đây, công chúa Khánh Hoa chậm rãi thở ra: “Ta sẽ sắp xếp người hầu hạ Thâm ca nhi, ngươi không cần phải nhọc lòng.”
Tuy ngữ khí nàng ta sượng ngắt nhưng cũng không nhắc lại chuyện hậu viện phủ Bình Tây Vương nữa.
Dùng cơm xong, Vân Sơ cho người đưa công chúa Khánh Hoa và Mạnh Thâm đến Thanh Phong Cư.
Công chúa Khánh Hoa chỉ huy hạ nhân thu thập hành lý, còn cho người đến nhĩ phòng tiền viện chờ đợi, chỉ một lúc sau, người nọ trở về bẩm báo: “Công chúa, Vương gia hồi phủ.”
Công chúa Khánh Hoa đứng dậy muốn ra ngoài.
“Mẫu thân.” Mạnh Thâm buông sách gọi nàng ta: “Lúc nãy dùng cơm, hình như mẫu thân và cữu mẫu tranh chấp với nhau, mẫu thân muốn tìm cữu cữu cáo trạng sao?”
“Con là hài tử, biết cái gì.” Công chúa Khánh Hoa thờ ơ nói: “Con đọc sách đi, ta đi một lúc là về.”
“Con cho rằng mẫu thân không nên đi.” Mạnh Thâm đứng dậy: “Bây giờ chúng ta đang ở nhà cữu cữu, mọi việc đều là cữu mẫu lo liệu, không nên sinh sự.”
Công chúa Khánh Hoa thở dài.
Nhi tử này của nàng ta vừa thông minh vừa hiểu chuyện, nhưng chính vì nó quá nghe lời, gặp phiền phức cũng không nói cho người lớn nên nàng ta mới lo lắng không muốn cho nhi tử vào cung ở.
“Quốc Tử Giám có một vị Vương tiên sinh mới tới, ta đi tìm cữu cữu con hỏi thăm tính nết của Vương tiên sinh.” Công chúa Khánh Hoa sờ đầu nhi tử: “Ngoan ngoãn đọc sách, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Nàng ta cất bước đi tới thư phòng của Sở Dực.
Ban đầu Sở Dực luôn xử lý công vụ trong chủ viện của Vân Sơ nhưng từ khi Vân Sơ mang thai lại thích yên tĩnh, thường xuyên có người tới bẩm báo công việc sẽ làm phiền Vân Sơ nghỉ ngơi nên hắn mới trở về thư phòng xử lý công việc.
Lúc này hắn vừa về tới vương phủ, bèn gọi mấy tâm phúc đến dặn dò công việc.
Trong khoảng thời gian này triều đình bắt đầu dậy sóng, tuy hắn đứng ngoài cuộc nhưng cũng không có nghĩa là khoanh tay đứng nhìn, hắn vẫn luôn âm thầm bày binh bố trận.
Hiện giờ phân nửa quyền chấp chưởng hậu cung của Hoàng Hậu đã rơi vào tay Huệ phi, Công Tôn Ninh tạm thời bị cách chức điều tra, Đông Cung Thái Tử còn chứa chấp một mối họa lớn là Tạ Phinh... nhìn tổng thể thì tình huống bên phía Thái Tử khó khăn hơn.
Sở Dực nghĩ phải giúp Thái Tử trưởng huynh một phen rồi.