“Dực nhi.”
Thanh âm từ bên ngoài thư phòng truyền vào, lúc này Sở Dực mới nhớ hôm nay là ngày nhị tỷ hồi cung, tới vương phủ tá túc.
Hắn dọn dẹp sách giấy thư từ trên bàn rồi bước ra chào đón: “Nhị tỷ tới thư phòng làm chi?”
“Dực nhi, Vương phi này của ngươi thật quá bá đạo.” Công chúa Khánh Hoa lạnh giọng mở miệng: “Nàng ta từng gả chồng, ngươi cũng không ghét bỏ nàng ta, nàng ta lại dám ngang nhiên cản trở ngươi nạp thiếp, thật sự nghĩ bản thân là đương gia chủ mẫu nên có quyền sao?”
Sở Dực sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Nhị tỷ tới đây là để nói chuyện này sao?”
“Nàng ta đang mang thai, nạp thiếp cho ngươi là chức trách của chính phi!” Khánh Hoa gằn từng chữ một: “Ta muốn sắp xếp người cho ngươi nhưng nàng ta lại muốn đuổi Thâm ca nhi ra khỏi vương phủ, nữ nhân lòng dạ hẹp hòi như vậy không xứng làm Bình Tây Vương phi...”
“Đủ rồi.” Ánh mắt Sở Dực trở nên sắc bén: “Ta chỉ nói một lần này thôi, nếu nhị tỷ một hai muốn nhúng tay vào chuyện hậu viện của ta thì ta cũng xem như không có ngoại sanh như Mạnh Thâm.”
“Ngươi ngươi ngươi!” Công chúa Khánh Hoa trợn tròn đôi mắt: “Lúc trước ngươi che chở nàng ta, ta chỉ nghĩ là các ngươi mới tân hôn, nùng tình mật ý, bây giờ đã cưới gần một năm, tại sao ngươi cái gì cũng đặt nàng ta lên đầu, rốt cuộc ngươi đã bị rót bùa mê thuốc lú gì vậy?!”
Con ngươi sâu thẳm của Sở Dực lộ ra vẻ kích động: “Không ngại nói cho nhị tỷ biết, năm đó khi nàng gả cho Tạ Cảnh Ngọc, ta đã muốn tới đó cướp tân nương... Nếu không phải cố kỵ mẫu phi, nếu không phải cố kỵ thanh danh của nàng thì ta đã làm như vậy thật. Nhiều năm qua đi, cuối cùng ta cũng cưới được nàng, nhị tỷ có biết chuyện này khó khăn như thế nào không, nếu ai dám phá hỏng thì đó sẽ là địch nhân của Sở Dực này.”
Công chúa Khánh Hoa bị hơi thở trên người hắn dọa cho hoảng sợ.
Nàng ta hít sâu một hơi nuốt hết mấy lời muốn nói vào trong bụng.
Dù có thế nào thì hôm nay nàng ta cũng không thể nói thêm gì nữa, bằng không thì tỷ đệ cũng thành người dưng.
Sở Dực nhìn nàng ta một hồi rồi cất bước rời khỏi thư phòng.
Khánh Hoa điều chỉnh cảm xúc rồi quay về viện tử của mình, vừa muốn đi tắm gội thì nha hoàn bên ngoài đi vào thông báo: “Công chúa, nữ nhi Đinh Đông của nhũ mẫu Vương gia cầu kiến.”
Khánh Hoa biết Nhĩ ma ma, cũng là đồng hương với nhũ mẫu của nàng ta, năm nào nàng ta hồi kinh thì nhũ mẫu của nàng ta cũng tới tụ hội với Nhĩ ma ma.
Mới rồi nàng ta còn đang suy nghĩ tại sao Nhĩ ma ma không có mặt ở vương phủ, chỉ là chưa tìm được cơ hội dò hỏi mà thôi.
“Cho nàng vào.”
Đinh Đông bước qua ngạch cửa đi vào, quy củ hành lễ vấn an Khánh Hoa.
“Trước khi nương của nô tỳ rời khỏi vương phủ đã để lại hoa văn này, nói chờ công chúa hồi kinh thì nô tỳ nghĩ cách đưa cho công chúa.” Đinh Đông nâng tay dâng hoa văn lên: “Đều là kiểu dáng hoa khai phú quý mà công chúa yêu thích.”
“Phiền Nhĩ ma ma nhớ rõ sở thích của ta.” Khánh Hoa nhìn nàng ta nói: “Ngươi nói nương ngươi rời khỏi vương phủ, tại sao lại đi, đi đâu?”
Nhĩ ma ma là nhũ mẫu của Dực nhi, theo lý phải ở lại vương phủ, dưỡng lão bên cạnh Dực nhi, sao lại rời đi?
“Công chúa, không phải nô tỳ không nói mà là không dám nói...” Đinh Đông nháy mắt rơi lệ.
Khánh Hoa ngồi ngay ngắn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đinh Đông quỳ xuống: “Sau khi Vương phi vào cửa thì Vương gia đã không còn như trước, đầu tiên là mấy bà tử quản sự hầu hạ trong phủ mười mấy năm bị đuổi đi, ngay sau đó nương của nô tỳ cũng bị đưa tới thôn trang xa xôi dưỡng lão... Nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ trong thư phòng của Vương gia, Vương gia cũng có chút hảo cảm với nô tỳ, Vương phi không vui nên đã giáng nô tỳ xuống làm nha hoàn thô sử tam đẳng, nô tỳ rất sợ bị đuổi đi, thật sự rất sợ...”
Trong phòng có đốt bếp than.
Nhóm nha hoàn đã chuẩn bị nồi lẩu và đồ nhúng lẩu đầy trên bàn, cốt lẩu chính là nước hầm thịt dê, tiếng nước sôi lên ùng ục, mùi hương lan tỏa khắp nơi.
Đã nói là sẽ cùng nhau ăn lẩu mà bây giờ Sở Dực còn chưa tới.
Vân Sơ còn chưa mở miệng dò hỏi thì Lộ Vi đứng bên cạnh đã lên tiếng: “Vương phi, Vương gia bị công chúa Khánh Hoa giữ chân ở thư phòng.”
Lộ Vi là nha hoàn nhị đẳng được nàng đề bạt lên làm đại nha hoàn kể từ khi Thính Tuyết xuất giá, tính tình trầm ổn, làm việc chu đáo chặt chẽ, khi trước chính là trợ thủ đắc lực của Thính Tuyết, bây giờ vừa vặn có thể thay thế vị trí của Thính Tuyết.
Cảm xúc trên mặt Vân Sơ không hề thay đổi, nàng quay đầu nhìn hai đứa nhỏ đang mỏi mắt chờ trông nhìn chằm chằm nồi nước lẩu, nước miếng cũng sắp chảy ra tới nơi rồi.
Nàng không khỏi bật cười: “Phụ vương các con tới trễ một chút, chúng ta cứ ăn trước vậy.”
Nàng bảo nha hoàn múc cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một chén canh thịt dê rồi bắt đầu nhúng rau dưa.
Mẫu tử bọn họ vừa ăn được một miếng thì mành che của noãn các cũng bị nhấc lên, ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn hành lễ, Sở Dực cũng nhanh chóng bước vào trong.
Nha hoàn vội vàng múc cho hắn một chén canh thịt dê.
Vân Sơ nhìn ra có vẻ tâm trạng của hắn không tồi.
Chẳng lẽ nàng nghĩ sai rồi sao, công chúa Khánh Hoa không đến tìm hắn châm ngòi cáo trạng?
“Nhìn ta làm gì?” Sở Dực nhoẻn miệng cười: “Ta có hỏi đại phu rồi, thai phụ có thể ăn thịt dê nhưng không được ăn quá nhiều.”
Đây không phải lần đầu Vân Sơ mang thai nên đương nhiên biết những chuyện này, hơn nữa vì lần mang thai đầu tiên xảy ra sự cố nên lần này nàng vô cùng cẩn thận, trong lòng nàng hiểu rất rõ cái gì không thể ăn, cái gì có thể ăn, có thể ăn nhiều hay ít, cho dù nàng nhất thời sơ sót thì nha hoàn bên cạnh cũng nhớ rất kỹ.
Hai đứa nhỏ rất nhanh đã no bụng, bèn kéo nhau sang sương phòng bên cạnh nói chuyện.
Vân Sơ ăn uống cũng không tệ lắm, cứ ăn mãi ăn mãi, Sở Dực luôn tự tay gắp thức ăn cho nàng.
Nàng ăn uống no nê rồi lại không nhịn được hỏi: “Sao lại vui vẻ như vậy hả?”
“Bởi vì ta lại nhận ra nàng thật sự quan tâm tới ta.” Sở Dực duỗi tay vén sợi tóc rũ xuống của nàng: “Không có chuyện gì đáng để vui vẻ bằng chuyện này.”
Vân Sơ đỡ trán.
Lần trước nàng đồng ý cho Đinh Đông trở thành người trong phòng của hắn, hắn cũng vui vẻ.
Lần này nàng từ chối việc công chúa Khánh Hoa đưa nữ nhân vào vương phủ, hắn lại càng phấn khích.
Hắn luôn có thể nhìn ra mặt tốt của một việc gì đó.
Có lẽ là vì đây là hành động của nàng nhỉ?
Phu thê hai người dùng cơm xong thì nha hoàn vào bẩm báo: “Vương gia, Vương phi, ma ma bên cạnh công chúa tới truyền lời.”
Sở Dực giơ tay cho người đi vào.
“Lão nô bái kiến Vương gia Vương phi.” Lão ma ma cúi đầu nói: “Công chúa về kinh hấp tấp, bên dưới thiếu người hầu hạ nên muốn xin Vương phi một người.”
Sở Dực nhàn nhạt nói: “Thiếu người thì ra ngoài mua vài người về.”
Hắn cũng không muốn quản nhị tỷ, bằng không trước sau gì cũng sinh ra chuyện không hay.
Sắc mặt lão ma ma cứng đờ, bà ta thật sự không ngờ chỉ là một hạ nhân mà thôi nhưng lại bị Vương gia cự tuyệt.
Bà ta chỉ có thể căng da đầu nói: “Công chúa muốn một nha đầu tên Đinh Đông, khẩn cầu Vương gia Vương phi chấp thuận.”
Biểu cảm trên mặt Sở Dực cũng thả lỏng hơn một chút.
Đinh Đông kia ở lại vương phủ quả thật là dư thừa.
Lúc trước Đinh Đông tới tìm hắn đòi lấy nhân sâm, hắn còn đang nghĩ nên tìm cớ gì để đưa Đinh Đông đến Lạc Xuyên, miễn cho nàng ta cứ lắc lư khiến hắn chướng mắt.
Nếu nhị tỷ đòi thì đưa nhị tỷ cũng không sao.
Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Sơ, trưng cầu ý kiến của thê tử.