Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 379



“Tốt lắm!” Vân Sơ ra vẻ tán thưởng: “Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, trên người ngươi quả nhiên vẫn còn khí khái thiếu niên.”

Tạ Thế An chợt hoảng hốt.

Sau khi Vân Sơ rời đi, hắn ta đứng ngây người trong sân một hồi lâu.

Cho đến khi trời đổ tuyết, bông tuyết đáp lên vai hắn ta thì hắn ta mới lấy lại tinh thần.

Hắn ta cất bước rời khỏi Tạ gia, tùy tùng Tam Cửu lập tức đuổi theo: “Đại thiếu gia muốn đi đâu?”

Tạ Thế An trực tiếp tới cửa phủ Cung Hi Vương.

Bây giờ hắn ta là phụ tá của vương phủ, ngày nào cũng phải tới đây làm việc, lập tức bước vào trong phủ từ cửa hông.

Hắn ta tìm tới thư phòng của Cung Hi Vương, sau khi cho người vào thông báo xong xuôi thì hắn ta mới cúi đầu đi vào: “Bái kiến Vương gia.”

Cung Hi Vương Sở Mặc thấy hắn ta tới vương phủ vào lúc này thì biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, hắn ta bảo Tạ Thế An mau nói rõ ràng.

“Lúc nãy tại hạ đã gặp Bình Tây Vương phi.” Tạ Thế An ngẩng đầu lên: “Tại hạ thử một chút thì biết được Bình Tây Vương đang điều tra xem mấy năm nay có hành vi gian lận khoa cử nào không, cũng hoài nghi phủ Cung Hi Vương tham dự vào chuyện đó.”

“Ngươi nói cái gì?!”

Sở Mặc đột nhiên đứng lên.

Tạ Thế An chợt căng thẳng, Cung Hi Vương quả nhiên có tham gia vào chuyện này.

Nếu bị tra ra thì phủ Cung Hi Vương sẽ rơi đài, vậy hắn ta sẽ không còn chỗ nào để đi nữa.

Cũng may hắn ta đã lựa chọn chính xác.

Phản bội Vân Sơ có thể đổi lấy được sự tín nhiệm của Cung Hi Vương, cớ sao lại không làm?

“Rõ ràng đã xử lý sạch sẽ, tại sao...” Sở Mặc đi tới đi lui: “Nhất định là có người để lộ tin tức, đáng chết, ta đã nói chỉ có người c.h.ế.t mới không để lộ bí mật mà, lúc trước nên... người đâu!”

Hắn ta quát lạnh, thị vệ bên ngoài lập tức chạy vào.

“Sắp xếp người đi xử lý đám người này...” Ánh mắt Sở Mặc lóe lên sự tàn nhẫn: “Làm kín đáo một chút.”

“Vâng!”

Sở Dực vẫn luôn cho người giám sát phủ Cung Hi Vương, đương nhiên cũng biết bên đó đã hành động.

“Sơ nhi, quả nhiên như lời nàng nói.” Ánh mắt của Sở Dực sâu thẳm: “Nhị ca này của ta quả là lớn mật, ngay cả khoa cử cũng dám nhúng chàm.”

Nhìn chung các triều đại, những người gian lận khoa cử, cho dù là hoàng tử hoàng tôn cũng đều bị xử lý rất nghiêm, tuyệt đối sẽ không để chuyện đó trở thành đề tài cho đám thư sinh sĩ tử.

Phải biết rằng trong tay người đọc sách có bút nghiên, đôi khi còn nguy hiểm hơn cả trường mâu của võ tướng, bất kỳ ai đứng trên cao đều không muốn đắc tội người đọc sách, càng đừng nói là hàng ngàn hàng vạn người đọc sách.

Chỉ cần có được nhân chứng vật chứng thì nhị ca sẽ rơi vào đường cùng.

“Không sợ hắn ta động, chỉ sợ hắn ta bất động.” Vân Sơ dựa vào n.g.ự.c nam nhân: “Kỳ thi hội năm nay mới kết thúc không lâu, không biết có bao nhiêu người đọc sách vì chuyện này mà mất đi tư cách thi đình.”

Cũng không biết Cung Hi Vương đã lợi dụng chuyện này để nhét bao nhiêu thân tín vào trong triều.

“Yên tâm, vi phu chắc chắn sẽ tra rành mạch.” Sở Dực ôm nàng nói: “Vi phu có một yêu cầu nhỏ, Sơ nhi nghe một chút nhé.”

Hắn còn chưa nói ra nhưng Vân Sơ đã đoán được: “Yên tâm, sau này ta không tới Tạ gia nữa.”

Tuy đã sớm biết Tạ Thế An là người bạc tình ích kỷ nhưng nàng chân trước vừa rời khỏi Tạ gia, sau lưng Tạ Thế An đã chạy đến phủ Cung Hi Vương bán đứng nàng, quyết đoán phản bội nàng như vậy.

Thứ nàng lợi dụng chính là sự ích kỷ của hắn ta nhưng nàng cũng vì sự ích kỷ đó mà thấy lạnh sống lưng.

Chờ Cung Hi Vương ngã xuống thì Tạ Thế An sẽ không còn ai để cậy vào.

Mấy ngày tiếp theo Sở Dực vẫn cặm cụi điều tra, tìm nhân chứng...

Vân Sơ ăn ngủ, ngủ ăn, đã béo lên một vòng lớn, châu tròn ngọc sáng.

Nháy mắt đã tới hai mươi ba tháng chạp, là sinh thần của hai đứa nhỏ, lúc này hai đứa nhỏ đã tròn sáu tuổi, cộng thêm tuổi trời một tuổi, tuổi đất một tuổi thì tuổi mụ của bọn nhỏ đã là tám tuổi. Bọn họ ở vương phủ trải qua tiệc sinh thần, hôm sau Vân Sơ đưa hài tử vào cung với Ân phi.

“Ta theo ngươi tiến cung.”

Công chúa Khánh Hoa mang theo hạ nhân đi tới.

Công chúa ra ngoài vô cùng phô trương, một đám nha hoàn bà tử mênh m.ô.n.g cuồn cuộn.

Vân Sơ thấy có một gương mặt quen thuộc trong đám người kia, chính là Đinh Đông.

Đinh Đông đứng ở hàng đầu trong đám nha hoàn, xem ra nàng ta đã trở thành nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Khánh Hoa.

Công chúa Khánh Hoa nói với Vân Sơ một tiếng rồi xoay người bước lên xe ngựa của mình.

Xe ngựa chạy về phía hoàng cung, khoảng cách cũng không xa, chỉ một lúc là tới, vì Vân Sơ đang mang thai nên Sở Dực đã cố ý xin hoàng mệnh cho phép Vân Sơ được ngồi kiệu mỗi khi tiến cung thỉnh an, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vân Sơ yêu quý bản thân nên cũng không từ chối.

Nhìn nàng vừa xuống xe ngựa đã leo lên cỗ kiệu, khóe môi công chúa Khánh Hoa không nhịn được nhếch lên.

Nàng ta không rõ người lạnh lùng như đệ đệ của nàng ta lại cưng chiều Vân Sơ đến như vậy, không sợ bị người khác chế giễu sao.

Hai đứa nhỏ cũng ngồi kiệu cùng Vân Sơ, chỉ đi một lúc là tới Trường Thu Cung, Vân Sơ dắt hài tử xuống kiệu, đứng ngoài cửa chờ công chúa Khánh Hoa.

Đoàn người cùng nhau đi vào trong.

“Du ca nhi, Trường Sinh, hai đứa con ngoan ngoãn tới đây nào.” Ân phi tươi cười nói: “Hoàng nãi nãi đã chuẩn bị lễ vật sinh thần cho hai con, mau tới đây nhìn thử xem có thích không?”

Lễ vật của Ân phi phần lớn đều do bà ấy đích thân tuyển chọn từ đống đồ vật ở trong kho, hai đứa nhỏ cũng không biết mấy thứ vàng bạc đá quý kia có giá trị thế nào, chỉ nhìn sơ qua một cái rồi đi chơi.

“Sao không đưa Thâm ca nhi cùng tiến cung?” Ân phi cười hỏi: “Để Thâm ca nhi chọn vài món.”

“Nó sao, chỉ biết đọc sách thôi, sắp thành con mọt sách rồi.” Khánh Hoa ngoài miệng thì oán giận nhưng thật chất là đang khoe khoang: “Nó sợ sang năm vào Quốc Tử Giám sẽ bị người ta so sánh, ngày nào cũng đọc sách đến khuya mới chịu đi ngủ.”

“Nhưng cũng đừng đọc tới hỏng mắt.” Ân phi đau lòng nói: “Lần trước phương nam có tiến cống một ít nến thượng phẩm, để ta tìm Hoàng Thượng xin một ít cho Thâm ca nhi.”

Khánh Hoa cảm tạ rồi ho khan nói tiếp: “Sơ nhi đang mang thai, cũng không thấy mẫu phi đau lòng Sơ nhi.”

Vân Sơ khựng lại.

Nàng đã biết Khánh Hoa muốn làm gì.

Ân phi lại hiểu sai ý, mở miệng nói: “Quách ma ma, trong nhà kho của ta có nhân sâm linh chi đông trùng hạ thảo, chọn thứ tốt nhất mang tới đây.”

Khánh Hoa rũ môi.

Sau khi ban thưởng dược liệu cho Vân Sơ xong, nàng ta lại mở miệng nói: “Mẫu phi, ý con là Sơ nhi mang thai còn phải hầu hạ Dực nhi, thật sự quá vất vả.”

Ân phi lúc này đã hiểu ra.

Thân là Vương gia, bên người ngoại trừ chính phi thì còn phải có trắc phi thứ phi thị thiếp, đây là quy chế nên có của một Vương gia.

Sau khi Sở Dực thành hôn Ân phi đã chọn ra mấy cung nữ, chuẩn bị tìm cơ hội thích hợp để ban người, không phải bây giờ cơ hội đã tới rồi sao?

“Nói cũng phải.” Ân phi cười nhìn về phía Vân Sơ: “Nghe nói gần đây Dực nhi vẫn còn ở trong phòng của con, như vậy không được, thai này của con là đích tử của vương phủ, mọi sự đều phải cẩn thận, như vậy đi, ta ban cho con bốn cung nữ, về sau để bọn họ hầu hạ cuộc sống hằng ngày của Dực nhi.”

Khánh Hoa cười cười.

Trưởng bối ban cho thì không thể từ chối, mẫu phi ban người, nàng ta không tin Vân Sơ dám cự tuyệt.

Vân Sơ chậm rãu hỏi: “Hầu hạ cũng có phân chia khác biệt, xin hỏi hầu hạ theo lời mẫu phi là loại hầu hạ nào?”

Ân phi cười nói: “Đương nhiên là để bọn họ làm thông phòng cho Dực nhi, nhất thời sắp xếp bốn người có vẻ hơi nhiều, con xem người nào thích hợp thì nâng thân phận cho người đó trước.”

“Con dâu lại cả gan hỏi một câu.” Vân Sơ tiếp tục nói: “Mẫu phi để bọn họ vào vương phủ làm nữ nhân ở hậu viện, bốn người bọn họ đều nguyện ý sao?”

“Xem con nói này, một cung nữ có thể hầu hạ Vương gia đó là phúc khí lớn lao.” Ân phi kéo tay Vân Sơ: “Còn trắc phi, ta nghĩ vẫn nên do con lựa chọn, con thấy thế nào?”

Bà ấy thân là mẹ chồng, vẫn luôn cảm thấy bản thân đã làm rất tốt, trực tiếp giao quyền chọn trắc phi cho Vân Sơ.

Đổi thành người khác, có trắc phi của hoàng tử nào không phải do mẫu phi của hoàng tử đó lựa chọn, xem bối cảnh, xem thân phận, xem tính cách, căn bản sẽ không tôn trọng ý kiến của Vương phi.