Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 384:




Mạnh Thâm trở về viện của mình, chong đèn đọc sách đến tận khuya.
Buổi tối Sở Dực trở về, Vân Sơ thức dậy, nhìn hắn nói: “Thâm ca nhi ở Quốc Tử Giám bị người ta bắt nạt, chàng xem phải xử lý thế nào?”
Sở Dực nhàn nhạt nói: “Nó đã tám tuổi, nên học cách giải quyết vấn đề, nếu Du ca nhi gặp phải chuyện như vậy thì ta cũng không quản đâu.”
Vân Sơ lắc đầu: “Ta thấy nó căn bản không muốn giải quyết.”
“Đó là chuyện của nó.” Sở Dực đắp chăn đàng hoàng giúp nàng rồi nói: “Nàng cứ lo dưỡng thai đi, chớ có nhọc lòng mấy chuyện này.”
Tối ngày hôm sau, lúc dùng cơm Vân Sơ đã phát hiện khóe miệng của Mạnh Thâm nhiều thêm một vết bầm.
Sở Hoằng Du cười to nói: “Nương, Thâm ca thật ngốc, huynh ấy đi đứng thế nào lại ngã vào bàn, khiến khóe miệng bầm đen thế kia.”
Mạnh Thâm vội vàng che lại khóe môi.
Vân Sơ vừa nhìn đã biết, e là đứa nhỏ này bị người ta ngáng chân nên mới té ngã như vậy.
Nàng cũng không hỏi nhiều, bởi vì có hỏi cũng không hỏi được gì.
Thời gian từng ngày trôi qua, bụng Vân Sơ dần dần phồng lên, thân thể của nàng càng ngày càng nặng nề, cuộc sống hằng ngày cũng càng thêm bất tiện.
Hôm nay Hoàng Hậu an bài gia yến.
Trước đây cung yến mời nữ quyến của rất nhiều quan viên tới tham gia, còn bây giờ chỉ có người của hoàng thất.
Hoàng Thượng Hoàng Hậu ngồi trên chủ vị, nhóm hoàng tử hoàng phi dựa theo tuổi tác thứ bậc để phân chia chỗ ngồi, đám hài tử nhỏ tuổi vẫn còn đọc sách ở Quốc Tử Giám, giữa trưa mới về dùng cơm.
“Lão tam, ngươi ở nhà thanh nhàn như vậy là đủ rồi.” Hoàng đế lạnh lùng mở miệng: “Thật muốn cả đời không thượng triều sao?”
Sở Dực đứng lên: “Nhi thần nghĩ chờ hài tử này ra đời, làm xong tiệc đầy tháng rồi lại...”
“A!” Hoàng đế tức đến bật cười: “Sao ngươi không nói chờ hài tử thành niên xong rồi mới về triều luôn đ?”
Hoàng Hậu ôn nhu khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, ta nghĩ chắc là Dực nhi không thích công việc ở Công bộ, không bằng để Dực nhi đến Hộ bộ rèn luyện.”
Trong lục bộ, Hộ bộ là nơi được trọng dụng nhất, chủ quản nhân lực và của cải của Đại Tấn, bây giờ mọi thứ đều nằm dưới sự khống chế của Sở Mặc, nếu là có thể khiến Sở Dực vào đó, quấy đục nồi nước này thì rất có lợi với Đông Cung.
Sở Dực không nói gì.
Hoàng Hậu tiếp tục nói: “Hoàng Thượng ngài xem, Dực nhi cũng có ý này không phải sao.”
Hoàng đế nhẹ nhàng điểm điểm ngón tay..
Một núi không dung hai hổ, nếu Hộ bộ có hai vị Vương gia thì sẽ sinh ra không ít chuyện.
Tuy ông ta nhiều nhi tử nhưng lão tứ đã chết, lão ngũ bị giam cầm, lão lục mất tai, lão bát đến đất phong, còn lại đều còn nhỏ...
Nhi tử nhiều nhưng cũng không thể giày xéo.
Hoàng đế suy tư một hồi rồi nói: “Nội Các còn thiếu người, Dực nhi thấy thế nào?”
Hoàng Hậu vô cùng kinh ngạc.
Tuy chức quan ở Nội Các thường thấp nhưng quyền lực thực tế của bọn họ lại hơn lục bộ, sau khi vào đó sẽ có thể tiếp xúc trực tiếp với lục bộ, còn khiến người ta kiêng kị hơn cả việc hắn khống chế Hộ bộ.
“Không cần đâu phụ hoàng.” Sở Dực chắp tay: “Nhi thần muốn tới Đại Lý Tự, gần đây xảy ra mấy án tử, Đại Lý Tự Khanh đang cần người hỗ trợ.”
Trái tim Hoàng Thượng trở về vị trí cũ.
Xem ra Dực nhi hoàn toàn không hứng thú với hoàng quyền.
Lúc trước hắn đồng ý cưới nữ nhi Vân gia cũng là lúc Vân gia đang yếu thế.
Hiện giờ hơn nửa năm không thượng triều mà hắn cũng không hề nóng nảy.
Lúc này ông ta cho hắn cơ hội mà hắn vẫn không thuận thế bò lên, lại chọn đến Đại Lý Tự.
“Được, vậy ngày mai con đến Đại Lý Tự nhậm chức.”
Hoàng Thượng giải quyết dứt khoát.
Cung Hi Vương nhẹ nhàng thở ra, nếu lão tam vào Nội Các thì hắn ta còn phải phí một đống tâm tư, cũng may cũng may...
Một đám người trò chuyện một hồi thì bỗng nhiên nói đến tiên sinh tân nhiệm của Quốc Tử Giám Vương tiên sinh. Sở Dực mở miệng nói: “Gần đây Du ca nhi ngày càng tiến bộ, đều là công lao của Vương tiên sinh, chi bằng chúng ta đến xem Vương tiên sinh dạy học thế nào?”
Hắn vừa dứt lời thì đám người ở đó đều gật đầu.
Hài tử nhà bọn họ cũng đang học ở Quốc Tử Giám, bọn họ chưa bao giờ tận mắt chứng kiến hài tử nhà mình lên lớp thế nào.
Quốc Tử Giám nằm ở phía bên phải sau trung điện.
Một đám người vòng qua đó, đi tới Quốc Tử Giám, tiểu thái giám canh giữ ngoài cửa vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Hoàng đế kịp thời ra hiệu ngăn cản.
Ông ta cất bước đi vào, Quốc Tử Giám có ba bốn học đường, một học đường dạy vỡ lòng, chuyên dạy dỗ tiểu hài tử ba bốn tuổi, một học đường cho nữ tử, học sinh ở đó đều là công chúa quận chúa quý nữ, một đại học đường khác chính là học đường được hoàng đế để tâm nhất, hoàng tử huân quý học vỡ lòng xong đều sẽ đến đây, được đại nho lợi hại nhất Quốc Tử Giám giảng bài cho, tiên sinh hiện tại chính là Vương tiên sinh, là người mà hoàng đế đã phải viết thư rất nhiều lần mới có thể mời xuống núi.
Ông ta chậm rãi dạo bước, bước lên bậc thang, nhìn qua cửa sổ là có thể thấy Vương tiên sinh đang đứng trên bục đọc một bài văn biền ngẫu.
Học sinh bên dưới đều nghiêm túc nghe giảng, ngoại trừ...
Sắc mặt hoàng đế đột nhiên thay đổi.
Ông ta nhìn thấy lão lục ngồi ở hàng cuối cùng, không ngồi đàng hoàng mà là trượt dài trên ghế, đầu lệch qua chỗ tựa lưng, trên mặt là một quyển sách, rõ ràng là đang ngủ.
Ánh mắt hoàng đế trở nên sắc bén, một thiếu nên ngồi bên cạnh nhạy bén nhận ra, trộm quay đầu hô: “Thành Vương điện hạ, dậy đi...”
Lục hoàng tử căn bản không nghe thấy, hắn ta quơ tay, quyển sách trên mặt rơi xuống.
Đám học sinh ngồi phía trước xôn xao quay đầu nhìn, vừa liếc mắt đã trông thấy một đám người đang đứng bên ngoài học đường.
“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương...”
Chúng học sinh vội vàng hành lễ.
Hoàng Thượng trực tiếp cất bước đi vào.
Vương tiên sinh chắp tay nói: “Vi thần bái kiến Hoàng Thượng, không biết Hoàng Thượng...”
“Trẫm vừa lúc đi ngang qua nên vào nhìn một cái.”
Vương tiên sinh: “...”
Chúng học sinh: “...”
Một đám người đông đúc kéo tới học đường, thật khó tin chỉ là đi ngang qua.
Vân Sơ đứng sau đám người, vừa liếc mắt đã nhìn thấy chỗ ngồi của Sở Hoằng Du, vì nó nhỏ tuổi nhất nên được xếp ở vị trí đầu bàn.
Tiểu gia hỏa thấy cha nương đều tới, m.ô.n.g nhỏ lại bắt đầu không yên, nếu không phải có hoàng đế và Vương tiên sinh ở đó, Vân Sơ tin chắc thằng bé sẽ chạy tới đây.
Lục hoàng tử sợ tới mức bừng tỉnh, từ khi hắn ta mất một bên tai, phụ hoàng vô cùng cưng chiều hắn ta, ban thưởng vô số thứ tốt.
Mẫu phi hắn ta nói phải nhân cơ hội này biểu hiện cho tốt, tranh thủ khiến phụ hoàng sắp xếp cho hắn ta một chức vị trọng yếu, có thực quyền ở trong triều.
Vì vậy ngày ngày hắn ta mới ép Mạnh Thâm làm bài tập hộ, lần nào Vương tiên sinh cũng nói bài viết của hắn ta rất xuất sắc, truyền tay cho đám học sinh cùng đọc.
Hắn ta vẫn luôn chờ mong Vương tiên sinh có thể thuật lại biểu hiện của hắn ta trước mặt phụ hoàng.
Ai ngờ còn chưa đợi được đến ngày đó thì phụ hoàng đã tận mắt nhìn thấy hắn ta ngủ trên lớp, hắn ta thật là khóc không ra nước mắt.
Ánh mắt hoàng đế như lưỡi d.a.o quét qua mặt hắn ta, khiến hắn ta không nhịn được run lên.
“Vương tiên sinh phải quản giáo đám học sinh không nên thân này, thực sự vất vả.” Hoàng đế nhìn về phía chồng công khóa trên án thư bên cạnh: “Vương tiên sinh đã xem qua số công khóa này chưa?”
Vương tiên sinh lắc đầu: “Phải đợi đến giờ bọn họ tự học thì vi thần mới có thời gian thẩm duyệt.”
Hoàng đế duỗi tay cầm lấy chồng công khóa: “Trẫm vừa hay đang rảnh, giúp Vương tiên sinh phân ưu một chút vậy.”
Đây là công khóa Vương tiên sinh giao ba ngày trước, lấy “dân” làm đề tài để viết một bài văn, không giới hạn loại hình, thơ từ văn biền ngẫu sách luận đều được.
Bài năm trên cùng chính là một bài thơ, ngũ ngôn tuyệt cú, hoàng đế nhìn lướt qua, không khỏi gật đầu, đặt bên tay trái.
Những bài kế tiếp bài nào cũng không ra hồn, sắc mặt hoàng đế càng ngày càng khó coi.
Rất nhanh đã xuất hiện một bài rất xuất sắc, là một áng văn biền ngẫu rất dài, diệu ngữ liên châu khiến người ta vô cùng vừa ý, ông ta cũng đặt bên tay trái như lúc nãy.
Hoàng đế cứ như vậy đọc từng bài từng bài, đám học sinh trong học đường đều nín thở, đám người hoàng thất cũng an tĩnh đứng chờ, cho đến khi ông ta xem hết chồng công khóa thì chỉ có năm bài nằm bên phía tay trái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.