Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 389:




Thái Tử duỗi tay chỉ vào hắn ta: “Sở Mặc, ngươi, ngươi ăn nói bừa bãi!”
Sở Dực lắc lắc đầu.
Thái Tử vẫn là quá đơn thuần, chỉ bị Sở Mặc nói mấy câu đã tức giận, dời lực chú ý của mọi người từ chuyện gian lận khoa cử tới việc huynh đệ phân tranh.
Hắn chắp tay đi ra: “Phụ hoàng, nhi thần có việc muốn tấu.”
Hoàng đế vung tay: “Chuẩn tấu!”
“Lúc nhi thần đến Đại Lý Tự tra án đã phát hiện một nam tử trung niên ở trong một thôn trang, tay chân của hắn đều tàn phế, không thể tự gánh vác cuộc sống hằng ngày, được một bà lão tốt bụng trong thôn thu nhận, cho hắn ăn cho hắn mặc nhưng ngày nào hắn cũng la hét đòi cáo trạng đương kim Cung Hi Vương, hy vọng bà lão đưa hắn vào kinh cáo ngự trạng!” Sở Dực chậm rãi nói: “Lúc nhi thần đến thôn trang nọ tra án, vừa lúc nhìn thấy nam tử trung niên kia khẩn cầu bà lão đưa hắn vào kinh, bà lão cự tuyệt, hoàn cảnh có chút hỗn loạn, nhi thần bèn đi qua tìm hiểu tình huống, kết quả lại nhận ra nam tử kia chính là Tất Triệt Tồn Tất đại nhân của Công bộ.”
Sở Mặc đột nhiên ngây người.
Tất Triệt Tồn tuy là người của Công bộ nhưng cũng có tham gia vào một số đề mục khoa cử có liên quan tới Công bộ, đề bài về các phương diện liên quan tới Công bộ đều xuất phát từ tay Tất Triệt Tồn.
Tất Triệt Tồn lập tức nằm trong danh sách g.i.ế.c người diệt khẩu của hắn ta, sao có thể... tại sao lại được người ta cứu, tại sao, tại sao còn bị lão tam bắt gặp... trên đời có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Không, không có khả năng!
“Tuyên Tất Triệt Tồn thượng điện!”
Hoàng đế ra lệnh, Cao công công vội vàng đi truyền xuống dưới, chỉ một lúc sau, Tất Triệt Tồn đã bị hai thị vệ đưa vào điện.
Tâm tình Sở Mặc lập tức trĩu xuống.
Nếu Tất Triệt Tồn vẫn ở trong thôn trang thì phải mất hơn một canh giờ mới có thể tiến cung, nhưng bây giờ lại tới nhanh như vậy.
Chứng tỏ Thái Tử cùng Sở Dực đã sớm chuẩn bị tốt cho chuyện ngày hôm nay.
Hắn ta không hề chuẩn bị gì cả, làm sao mà ứng phó được?
Lần đầu tiên hắn ta nhận thấy cảm giác nguy cơ bao trùm khắp người.
Tất Triệt Tồn lăn từ cáng xuống đất, gào khóc: “Hoàng Thượng, vi thần hồ đồ, vi thần phạm sai lầm lớn, thẹn với hoàng ân, vi thần không nên sống tiếp... nhưng trước khi vi thần chết, vi thần nhất định phải vạch trần tội trạng của Cung Hi Vương, nếu không sẽ không biết còn bao nhiêu người đọc sách gian khổ đọc sách mười năm dưới bầu trời này bị hủy trong chốc lát...”
Hắn than thở khóc lóc, tỉ mỉ thuật lại việc hắn bị Cung Hi Vương dụ hoặc, ăn cắp đề mục khoa cử tiết lộ cho Cung Hi Vương, kiếm chác lợi ích.
“Hoàng Thượng, sở dĩ vi thần ra nông nỗi này đều là do Cung Hi Vương muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, hắn ta không chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t vi thần mà còn dùng thủ đoạn hủy hoại việc làm ăn của vi thần, khiến thê nhi của vi thần phải bất đắc dĩ quay về nguyên quán, nhà ở cũng bị bán đi, nhưng trong thư phòng của tòa nhà kia có một hầm ngầm, bên trong là thư từ Cung Hi Vương viết cho vi thần, còn có tiền tài bất nghĩa vi thần kiếm được mấy năm nay...”
Sắc mặt hoàng đế phủ đầy sương lạnh: “Người đâu, đi lấy chứng cứ!”
Thân thể Sở Mặc mềm nhũn, nằm liệt dưới đất.
Hắn ta đột nhiên ý thức được bản thân đã bị Sở Dực theo dõi kể từ lúc hắn ta g.i.ế.c người diệt khẩu, cho nên Tất Triệt Tồn mới được cứu sống.
Sở Dực trông cứ như rời xa tranh đấu triều đình nhưng thật ra vẫn ẩn nấp trong bóng tối, nhân lúc hắn ta thả lỏng cảnh giác, hung hăng cắn vào cổ hắn ta một cái đau điếng.
Hắn ta quá bị động.
Bởi vì không chuẩn bị từ trước nên hắn ta không biết phải ứng đối thế nào.
Khi nhân chứng vật chứng được đưa tới, mọi thứ đều chỉ về Sở Mặc, hắn ta chỉ có thể nằm rạp dưới đất, một chữ cũng không thể biện minh.
“Án này liên can rất lớn, Đại Lý Tự tiếp tục tra rõ!” Hoàng đế gằn từng chữ một: “Cung Hi Vương Sở Mặc phạm tội lớn tày trời, lập tức tước bỏ phong hào và đất phong, giam cầm trong phủ Cung Hi Vương, chọn ngày tái thẩm! Khâm thử!” Vân Sơ đang ôm Giác ca nhi đã b.ú sữa no ngồi phơi nắng.
Đại phu nói tiểu hài tử mới sinh phải tiếp xúc với mặt trời nhiều một chút thì xương cốt mới phát triển.
Tuy lúc trước nàng từng sinh hai đứa nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên nàng được chăm sóc hài tử, nhũ mẫu chỉ đút sữa, còn lại đều do nàng lo liệu.
Sau khi Giác ca nhi chìm vào giấc ngủ, nàng cũng ngồi bên cạnh yên lặng đọc sách.
Chỉ chốc lát sau, Thính Sương tới bẩm báo tình hình, nàng tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Vương phi, Cung Hi Vương bị Hoàng Thượng giam cầm.” Thính Sương thuật lại tin tức trong cung: “Quế gia chịu liên lụy, bị cách chức điều tra, thế cục trong cung biến hóa nghiêng trời lệch đất, ban đầu, một nửa quyền chấp chưởng lục cung của Hoàng Hậu đã rơi vào tay Huệ phi, hiện giờ Quế gia xảy ra chuyện, Huệ phi cũng bị giam cầm trong cung, Hoàng Hậu tiếp tục quản lý hậu cung, Công Tôn gia cũng dương mi thổ khí...”
Không chỉ có phủ Bình Tây Vương bàn tán chuyện này mà cả kinh thành ai cũng nghị luận về nó, nó đã trở thành đề tài nổi bật trong những buổi trà dư tửu hậu của đại quan và dân chúng trong kinh thành.
“Này, nghe nói chưa, Cung Hi Vương bị phế rồi, chậc, làm nhi tử của hoàng đế cũng không có gì tốt, đây là người thứ mấy xảy ra chuyện rồi?”
“Cung Hi Vương chẳng phải là tự làm tự chịu sao, làm cái gì không làm, lại đi gian lận khoa cử, nếu hắn ta không phải hoàng tử thì e rằng đã rơi đầu rồi.”
“Ta đã nói nhi tử hàn môn thiên tư trác tuyệt mấy năm trước tại sao lại không đậu nổi tiến sĩ, thì ra là vì không biết móc nối với Cung Hi Vương, thật là đáng tiếc.”
“Không biết có bao nhiêu sĩ tử hàn môn vì chuyện này mà chậm trễ, Cung Hi Vương thật là đáng đời.”
“Tôn tử ta lợi hại như vậy, chắc chắn có thể đỗ tiến sĩ, ai ngờ năm trước lại trượt, chắc chắn là Cung Hi Vương giở trò quỷ, lão tử sẽ không bỏ qua cho hắn ta!”
“Nhi tử ta cũng vì chuyện này mà bị kéo chân!”
“...”
Một đám thân nhân của mấy sĩ tử vô cùng phẫn nộ, tập kết với nhau vọt tới cửa phủ Cung Hi Vương, bắt đầu ném đá.
Một số người qua đường lòng đầy căm phẫn cũng không ngừng ném trứng thối và cải thiu.
Sở Mặc đứng trong tiền viện vương phủ, nghe rất rõ tiếng chửi rủa của vô số người và tiếng đập rầm rầm vào cửa lớn.
Hắn ta siết chặt nắm tay: “Điêu dân! Một đám điêu dân!”
Hạ nhân trong phủ sợ hãi quỳ xuống.
Một đám phụ tá run bần bật đứng dưới mái hiên, bọn họ là người của phủ Cung Hi Vương nên cũng bị giam cầm, trong đó bao gồm Tạ Thế An.
“Đám người các ngươi ngày thường nói nhiều lắm mà, tại sao bây giờ lại thành người câm cả rồi?”
Sở Mặc nhìn mấy chục phụ tá kia, lập tức cầm lấy một chiếc ly ném qua đó, người đứng đầu tiên xui xẻo bị ném vào trán, lập tức ngã ngồi xuống đất.
Đám phụ ta kia sợ hãi quỳ xuống, chỉ trừ Tạ Thế An.
Một năm này hắn ta đã cao lên rất nhiều, đã cao lớn như một nam nhân bình thường, mọi người trước mặt đều quỳ xuống khiến hắn ta trông càng cao hơn.
Hắn ta cúi đầu đi tới: “Vương gia không cần uể oải.”
“Đều là do ngươi!” Sở Mặc giơ tay tát vào mặt Tạ Thế An: “Nếu không phải ngươi nói cho bổn vương Sở Dực điều tra khoa cử thì bổn vương cũng sẽ không nhiều chuyện diệt khẩu, cũng sẽ không để nhân chứng rơi vào tay Sở Dực! Ngươi nói xem có phải Sở Dực phái ngươi tới nằm vùng không!”
Hắn ta duỗi tay bóp cổ Tạ Thế An.
Tạ Thế An bị bóp cổ suýt tắt thở, hạ nhân bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Vương gia, Tạ Thế An trước nay luôn thông minh, có lẽ hắn có chủ ý gì cũng không chừng, nếu hắn xảo ngôn thì Vương gia lại g.i.ế.c hắn cũng không muộn.”
Lúc này Sở Mặc mới buông hắn ta ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.