Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 391:




Đích trưởng nữ Lê gia thở dài: “Thật phải nói một câu không nên nói, ta lớn như vậy, còn chưa bao giờ được bái kiến cô nãi nãi.”
Nàng ta chỉ có thể nhìn cô nãi nãi từ xa trong mấy lần cung yến, một câu cũng chưa từng nói qua, sao có thể cho tặng cho nàng ta thứ gì tốt chứ.
“Không thể nào?” Vân Sơ lộ vẻ kinh ngạc: “Cẩm phu nhân không về Lê gia sao?”
Đích trưởng nữ Lê gia thở dài không lên tiếng.
Mấy tiểu cô nương khác lại ríu rít nói tiếp.
“Đúng đó, cô nãi nãi chưa từng về nhà một lần nào, uổng phí lão thái quân giữ lại nơi này cho bà ta.”
“Ta chưa từng tham gia cung yến, còn không biết cô nãi nãi trông như thế nào đâu.”
“Ta nghe nói cô nãi nãi cũng không phải nữ nhi thân sinh của phu nhân hiện giờ, cho nên...”
Vân Sơ nhíu mày.
Đám người vừa nói vừa đi tới yến thính.
Thu Đồng cũng đã trở lại, nhỏ giọng nói: “Trong phòng sạch sẽ, hẳn là mỗi ngày có người quét tước, trang trí bài trí đều theo kiểu dáng của cô nương khuê các, có lẽ những năm gần đây chưa từng thay đổi...”
Vân Sơ gật gật đầu.
Trong lòng nàng đã có suy đoán sơ bộ.
Đi tìm Lê lão phu nhân thử một chút sẽ biết ngay.
Lúc Vân Sơ tìm Lê lão phu nhân nói chuyện thì Sở Trường Sinh ngoan ngoãn ngồi tại chỗ ăn điểm tâm.
Bây giờ con bé đã là đại cô nương sáu tuổi, chờ tới mùa đông năm nay sẽ lên bảy, đã lộ ra dáng vẻ nên có của thiên kim tiểu thư.
“Tiểu quận chúa.”
Một đám thế gia quý nữ đi tới.
Sở Trường Sinh buông đồ ăn trong tay, ngẩng đầu, lộ ra tươi cười: “Chu tiểu thư, Dư tiểu thư...”
Con bé cũng không nhận ra mấy người này, là Thính Sương đứng phía sau nhắc nhở nên con bé mới có thể nói ra tên tuổi của bọn họ.
Nếu là lúc trước, con bé tuyệt đối sẽ không chào hỏi, hoặc là cúi đầu bảo trì trầm mặc, hoặc là xoay người trốn ra sau lưng Thính Sương.
Nhưng phụ vương và nương đã nói, con bé là nữ nhi hoàng thất, phải học cách đối mặt với những chuyện này, dù không thích thì cũng phải học cách xã giao, kết quan hệ.
Con bé mở miệng nói: “Các ngươi có muốn ngồi xuống cùng ăn không?”
Rất nhiều phu nhân đã đứng dậy đi kết giao nói chuyện phiếm, vị trí bên cạnh đều trống không, Sở Trường Sinh ra vẻ nhiệt tình mời mọc.
Quý nữ dẫn đầu cỡ chừng tám chín tuổi, che miệng cười nói: “Nghe nói Trường Sinh quận chúa tìm một tiện dân làm thị độc, có chuyện này không?”
Ý cười trên mặt Sở Trường Sinh nháy mắt biến mất.
Hai chữ tiện dân này khiến con bé vô cùng mâu thuẫn và phản cảm.
Nhàn không phải tiện dân, đó là hảo bằng hữu của con bé.
Con bé hít sâu một hơi, áp chế cơn giận trong lòng, tiếp tục bày ra bộ mặt tươi cười: “Chu tiểu thư nguyện ý tới làm thư đồng cho ta không?”
Quý nữ dẫn đầu là đích thứ nữ Chu gia, Chu gia là nhà Chính nhất phẩm, nó tự nhận bản thân cũng không thấp kém hơn quận chúa Sở Trường Sinh này.
Nhưng vì nó không phải là trưởng nữ nên không có tư cách vào Quốc Tử Giám, nếu có thể trở thành thư đồng của nữ nhi hoàng thất thì nó có thể vào Quốc Tử Giám rồi.
Nó lập tức thay đổi thái độ, cười khanh khách nói: “Đương nhiên nguyện ý.”
“Nhưng mà... ta không muốn.” Sở Trường Sinh gằn từng chữ một, mỗi chữ đều thốt ra rất rõ ràng: “Ta tình nguyện để một tiện dân làm thư đồng chứ không cần Chu tiểu thư, Chu tiểu thư còn chẳng bằng một tiện dân, chính là ý này nhỉ?”
Chu tiểu thư tức khắc mở to hai mắt nhìn: “Ngươi, ngươi ngươi... sao ngươi...” “Chu tiểu thư nghe rõ, Tạ Nhàn không phải tiện dân.” Sở Trường Sinh ngẩng đầu: “Không phải ngươi muốn vào Quốc Tử Giám sao, Tạ Nhàn có thể nhưng ngươi lại không, bởi vậy, ngươi không có tư cách cười nhạo nàng.”
Chu tiểu thư tức giận đến mức nghẹn lời, lập tức xoay người chạy đi mất.
“Trường Sinh quận chúa lợi hại.”
Một nữ hài tám chín tuổi ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vỗ tay đi về phía Sở Trường Sinh.
“Trong ấn tượng của ta, tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương trước nay chỉ là một người câm, không ngờ bây giờ lại lanh mồm lanh miệng như vậy, quả thực rất giống với một câu nói, kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác, ta đây thích nữ hài như vậy, chúng ta có thể làm bằng hữu không?”
Thính Sương nhỏ giọng nhắc nhở “Đây là đích thứ nữ của Binh bộ Thượng thư Khâu đại nhân.”
“Khâu tiểu thư.” Sở Trường Sinh cong môi cười cười: “Ngươi thích làm bằng hữu với nữ hài lanh mồm lanh miệng sao?”
Khâu tiểu thư gật đầu: “Đúng vậy, chính là người giống như ngươi.”
Sở Trường Sinh im lặng.
Con bé cũng không phải kiểu người năng ngôn thiện biện, nó chỉ thích an tĩnh ngồi vẽ tranh một mình, thích cùng Tạ Nhàn yên lặng đọc sách cùng nhau.
Vị Khâu tiểu thư này yêu thích không phải con người thật của nó.
Nhưng như vậy thì sao?
Ca ca nói khi ở trong phủ, con bé có thể tùy ý làm chính mình, nhưng khi rời khỏi vương phủ, nó phải sắm vai tiểu quận chúa của vương phủ thật tốt.
Nghĩ vậy, con bé vươn tay: “Được thôi, vậy ta đây kết bằng hữu với Khâu tiểu thư.”
Hai người mỉm cười ngồi cùng nhau.
Lúc Vân Sơ trở về chỗ nhìn thấy tiểu nữ nhi đã kết giao được bằng hữu mới, không khỏi vui mừng cười cười.
Tuy rằng nàng luôn nỗ lực bảo vệ Trường Sinh nhưng nàng cũng biết thân phận của Trường Sinh đã chú định con bé không thể sống như người bình thường, không thể nào cứ mãi giống như một đóa hoa được nuôi dưỡng trong phòng ấm.
Yến hội đã tới hồi kết thúc, khách khứa dần dần giải tán.
Thái Tử Phi cũng đưa nữ nhi hồi cung.
Trên đường đi, nàng ta không ngừng giáo dục nữ nhi phải kết bằng hữu với tiểu thư quý nữ, kết nối nhân mạch mở rộng quan hệ... nói suốt cả đoạn đường về Đông Cung.
Nàng ta về đến chủ điện, liếc mắt đã thấy Thái Tử đang ngồi bên trong uống trà, mà Ngô thứ phi kia lại đang hầu hạ bên cạnh Thái Tử, hai người cực kỳ thân mật.
Nàng ta cho rằng Thái Tử chỉ nhất thời hứng thú với Ngô thứ phi nhưng thật không ngờ Thái Tử lại cho Ngô thứ phi ở trong chủ điện, ở một lần đã được một năm, Thái Tử chưa bao giờ sủng hạnh nữ nhân nào trong một thời gian dài như vậy.
Nhưng nàng ta cũng biết Hoàng Hậu nương nương không thích Ngô thứ phi, chờ Thái Tử đăng cơ thì e rằng Ngô thứ phi này chẳng có nổi một danh vị phi tần nào.
Thái Tử Phi cũng không vào chủ điện mà lại xoay người rời đi.
Tạ Phinh ngẩng đầu, thấy được góc áo chợt lóe lên rồi biến mất của Thái Tử Phi.
Nàng ta khẽ nhếch môi, tuy rằng nàng ta không xinh đẹp kiều diễm, không có dáng người yểu điệu, không có gia thế hiển hách nhưng nàng ta vẫn có giá trị tồn tại, nàng ta có thể giúp Thái Tử điện hạ bài ưu giải nạn, có thể làm một đóa hoa cho người ta giải bày tâm sự...
“Thái Tử điện hạ! Đại hỉ sự!” Tiểu thái giám từ ngoài điện chạy vào: “Phương trắc phi mang thai, có hỉ!”
“Cái gì!”
Thái Tử lập tức đứng lên.
Hiện tại hắn ta đã có ba nữ nhi nhưng chỉ có một nhi tử, đối với người hoàng thất mà nói, một nhi tử thật sự là quá ít.
Hắn ta bất chấp Tạ Phinh, lập tức đi theo tiểu thái giám đến chỗ ở của Phương trắc phi.
Tạ Phinh ngồi yên tại chỗ, mím chặt môi.
Một năm trước Phương trắc phi sinh non, thân thể bị tổn thương, sao có thể tiếp tục mang thai hài tử nhanh như vậy?
Nàng ta còn trẻ tuổi hơn cả trắc phi, tại sao nàng ta hầu hạ Thái Tử lâu như vậy mà một chút kết quả cũng không có?
Thứ nàng ta thiếu nhất bây giờ chính là một hài tử, có huyết mạch của Thái Tử thì nàng ta mới chính thức có chỗ đứng ở Đông Cung...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.