Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 392:




Thái Tử Phi nghe nói Phương trắc phi mang thai thì sắc mặt trầm xuống.
Thái Tử hy vọng con nối dõi nhiều nhưng nàng ta thì không.
Nhưng nàng ta là Thái Tử Phi, không thể nào lộ hết tâm tư ra ngoài mặt, nàng ta ổn định tâm lý rồi đến Khôn Ninh Cung báo tin vui.
“Tốt tốt tốt.” Hoàng Hậu vô cùng vui mừng: “Tuy Phương trắc phi ngu xuẩn nhưng cái bụng này thật biết tranh đua, Thái Tử Phi phải chăm sóc chiếu cố nhiều hơn, thai này tuyệt đối không được xảy ra chuyện.”
Hiện giờ lão nhị Sở Mặc bị giam cầm, mối uy h.i.ế.p lớn nhất của Thái Tử đã được giải trừ.
Chuyện quan trọng nhất lúc này là đá lão tam Sở Dực ra khỏi bàn cờ, nhưng dù sao lão tam cũng không hùng hổ dọa người như lão nhị, bà ta có thể từ từ mưu tính.
Trong đầu bà ta đã có biện pháp sơ bộ, tuy ngoài mặt lão tam là người lạnh lùng nhưng thật chất hắn là một người phụ thân tốt, không phải hắn vừa có đích trưởng tử đó sao, nếu dùng đứa bé kia làm công cụ, hẳn là bà ta sẽ có thể hoàn toàn đá phủ Bình Tây Vương ra khỏi thế cục này...
Nhưng bây giờ nghĩ tới chuyện đó vẫn còn sớm, bà ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Thái Tử Phi, có chuyện này bổn cung muốn đánh tiếng với conn.” Hoàng Hậu chậm rãi mở miệng: “Ngô thứ phi kia không giữ được, con tìm một cơ hội xử lý nàng ta đi.”
Thái Tử Phi sửng sốt: “Xử lý nghĩa là g.i.ế.c sao?”
Hoàng Hậu vốn định gạt nàng ta nhưng Thái Tử ngu dốt, bà ta chỉ có thể trông cậy vào Thái Tử Phi nên cũng nói rõ thân phận của Ngô thứ phi với nàng ta.
“Vậy mà, vậy mà sự thật lại là thế này...” Thái Tử Phi run rẩy: “Nếu phụ hoàng biết được thì e là vị trí Thái Tử của điện hạ sẽ không giữ nổi mất, điện hạ hồ đồ...”
“Thái Tử còn cần con để mắt nhiều hơn.” Hoàng Hậu sâu sắc mở miệng: “Con là mẫu nghi thiên hạ tương lai, trong lòng không thể vương vấn một chút nữ nhi tình trường nào, Thái Tử tốt đẹp thì con mới có thể tốt đẹp, hài tử của con mới có thể trở thành Thái Tử đời tiếp theo, đã hiểu chưa?”
Thái Tử Phi gật đầu thật mạnh.
Nàng ta chân trước vừa rời khỏi Khôn Ninh Cung thì sau lưng ma ma ở bên ngoài đã vào trong thông báo: “Nương nương, Cẩm phu nhân cầu kiến.”
Cánh môi Hoàng Hậu lập tức treo lên ý cười.
Một năm này, bà ta bị Lê Tĩnh Xu thiết kế, đánh mất hơn phân nửa quyền chấp chưởng hậu cung.
Nhưng bây giờ lão nhị Sở Mặc bị giam cầm, Lê Tĩnh Xu không còn đồng minh nên tới đây nhận thua sao?
Lê Tĩnh Xu mau chóng bước vào, cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”
“Cẩm phu nhân khách khí.” Hoàng Hậu hơi hơi mỉm cười: “Ngồi đi.”
Bà ta liếc mắt, đám cung nhân lần lượt lui ra.
Lê Tĩnh Xu ngồi ngay hàng ghế đầu, giương mắt nhìn quanh Khôn Ninh Cung, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ dị: “Những gì Hoàng Hậu nương nương đang hưởng thụ lúc này vốn dĩ nên thuộc về ta.”
“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Hoàng Hậu đột nhiên thay đổi.
Tuy trong lòng bọn họ đều biết rõ chuyện đó nhưng chưa bao giờ nói ra ngoài miệng.
Đặc biệt là ngay lúc này, Lê Tĩnh Xu không có ai để dựa vào, sao bà ta dám đến Khôn Ninh Cung nói ẩu nói tả?
“Chẳng lẽ không phải sao?” Lê Tĩnh Xu lộ vẻ châm chọc: “Ta và Hoàng Thượng lưỡng tình tương duyệt, Hoàng Thượng từng thề phải cưới ta làm chính thê, ngôi vị Hoàng Hậu của ngươi vốn nên thuộc về ta, là ngươi cướp mất Hoàng Thượng của ta, còn cướp cả hậu vị của ta, mấy năm nay ngươi ngồi ở vị trí Hoàng Hậu này có được an ổn không?”
“Ngươi điên rồi!!”
Hoàng Hậu chưa từng bị ai khiêu khích như vậy bao giờ.
Bà ta vung tay hung hăng tát tới.
Tiếng tát tay giòn giã vang lên trong điện.
“Đã từng tuổi này mà còn dám nói mấy lời không biết xấu hổ.” Hoàng Hậu tức giận đến mức bộ n.g.ự.c phập phồng kịch liệt: “Bổn cung và Hoàng Thượng tuân theo lệnh phụ mẫu, được tiên hoàng tứ hôn, khi nào thì đến lượt ngươi chỉ trích? Ngươi gả cho Quốc công nhưng lại âm thầm quyến rũ Hoàng Thượng, loại dâm phụ như ngươi đã sớm nên bị dìm chết, sống đến hiện giờ đã là bổn cung ban ân, dám tới Khôn Ninh Cung làm càn!”
Lê Tĩnh Xu sờ soạng tay áo, chậm rãi móc ra một thanh chủy thủ.
Bà ta dùng sức rút chủy thủ ra.
Sắc mặt Hoàng Hậu thay đổi, lui về phía sau vài bước, lập tức lớn tiếng nói: “Người đâu, người đâu mau tới đây!”
Bà ta cho rằng Lê Tĩnh Xu muốn ám sát mình nhưng lại thấy nữ nhân đối diện rút chủy thủ ra, hung hăng đ.â.m vào bụng bản thân.
Lê Tĩnh Xu chậm rãi ngã xuống đất.
Cung Hi Vương bị giam cầm, sẽ không còn ai giúp bà ta đối phó Hoàng Hậu, bà ta chỉ có thể dùng chính sinh mệnh của mình để mở ra một đường m.á.u... Hạ nhân bên ngoài điện phá cửa vào trong.
Người theo vào còn có cả hoàng đế.
“Tĩnh Xu!”
Hoàng đế vọt vào quỳ xuống đất, nâng người đang nằm trong vũng m.á.u dậy.
Hoàng Hậu ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Bà ta ngàn suy vạn nghĩ cũng không ngờ đến Lê Tĩnh Xu lại sử dụng chiêu này.
Người đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn còn dùng mấy trò tranh sủng của tiểu cô nương, lớn tuổi như vậy rồi, thật sự không sợ bản thân sẽ mất mạng dưới mũi d.a.o của mình sao?
Bà ta gian nan mở miệng: “Hoàng Thượng, không phải thần thiếp, không phải...”
“Không liên quan tới Hoàng Hậu nương nương...” Lê Tĩnh Xu suy yếu mím môi: “Là ta, ta chọc giận Hoàng Hậu nương nương, nương nương tát ta một cái cảnh cáo, ta còn vẫn còn không hiểu chuyện, tiếp tục nhắc lại chuyện xưa cho nên Hoàng Hậu nương nương mới... không trách Hoàng Hậu, là ta, đều là ta sai...”
Hoàng đế nhìn thấy năm ngón tay in trên mặt Lê Tĩnh Xu, lại nhìn xiêm y của bà ta bị m.á.u tươi nhuộm đỏ
Con người của hoàng đế lập tức trở nên đỏ quạch: “Thái y đâu! Thái y ở nơi nào, mau gọi người tới đây!”
Cao công công vội vàng tiến lên: “Thái y sẽ đến ngày, bây giờ Cẩm phu nhân cần nằm nghỉ ngơi trên giường, xin hỏi Hoàng Thượng định mang Cẩm phu nhân đến nơi nào trị liệu?”
Hoàng đế không chút suy nghĩ đã nói: “Đến Dưỡng Tâm Điện.”
Cao công công sửng sốt.
Dưỡng Tâm Điện là nơi nghỉ ngơi thường ngày của hoàng đế, ngay cả Hoàng Hậu cũng chưa từng được đến đó ở, bây giờ lại để một mệnh phụ khác họ tới đó thì thật vô lý.
Nhưng hoàng đế bây giờ rõ ràng không nghe ai khuyên, Cao công công chỉ đành gọi ma ma tới đỡ Lê Tĩnh Xu lên...
“Hoàng Thượng, không thể để bà ta vào Dưỡng Tâm Điện.” Hoàng Hậu nhướng mắt mở miệng: “Bà ta là góa phụ của Quốc công, để bà ta vào Dưỡng Tâm Điện thì người ngoài sẽ nghị luận thế nào?”
“Không vào Dưỡng Tâm Điện vậy ở Khôn Ninh Cung được không?” Hoàng đế gằn từng chữ một: “Ngươi nguyện ý nhường Khôn Ninh Cung sao?”
Lồng n.g.ự.c Hoàng Hậu đột nhiên nặng trĩu.
Bà ta còn chưa kịp nghĩ thêm gì thì một cái tát đã giáng thẳng lên mặt bà ta.
Bà ta vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, là đích trưởng nữ của Công Tôn gia, từ nhỏ đã được bao nhiêu người sủng ái, sau khi cập kê có trăm ngàn người xin cưới, cuối cùng lại được hoàng đế tứ hôn cho nhị hoàng tử năm đó, trở thành nhị hoàng phi, sau đó nhị hoàng tử được phong Thái Tử, kế thừa đại nghiệp, bà ta thuận lý thành chương ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, trở thành mẫu nghi thiên hạ, rất nhanh đã hạ sinh Thái Tử... Nhân sinh của bà ta thuận lợi như vậy đó, nhưng bây giờ bà ta lại bị người khác tát một bạt tai.
Hoàng Hậu không ngừng run rẩy.
“Độc phụ!” Gương mặt hoàng đế tràn ngập vẻ chán ghét: “Tĩnh Xu chưa bao giờ tranh với ngươi, luôn tôn kính Hoàng Hậu là ngươi, ngươi tát nàng một bạt tai cũng thôi đi, vậy mà còn dám động dao, ngươi không thể tiếp thu người khác được sao?”
“Thần thiếp...”
Môi Hoàng Hậu run rẩy, sau một hồi lâu mới tìm về được giọng nói của mình.
Ánh mắt chán ghét của hoàng đế như mũi d.a.o đ.â.m vào tim bà ta, trái tim dường như đã vỡ nát, khiến bà ta đau đớn muốn hôn mê.
Bà ta chưa bao giờ dám giáp mặt đối nghịch với Lê Tĩnh Xu, bởi vì bà ta biết rõ Hoàng Thượng nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn tiện nhân kia.
Nhưng khi giờ khắc này chân chính xảy ra, bà ta mới biết thì ra bà ta lại để tâm như thế...
“Không thể dung dưỡng người khác, không xứng làm mẫu nghi thiên hạ!” Thanh âm của hoàng đế như mũi d.a.o sắc bén đ.â.m về phía Hoàng Hậu: “Người đâu, nghe ý chỉ của trẫm, Hoàng Hậu vô đức, lập tức tước phượng ấn, biếm vào lãnh cung!”
Nước mắt của Hoàng Hậu rào rào rơi xuống: “Chỉ vì để bà ta vào Khôn Ninh Cung dưỡng thương mà Hoàng Thượng lại biếm thần thiếp vào lãnh cung sao?”
Hoàng đế phất tay áo: “Người đâu!”
Ma ma ngoài cửa ùa vào, cũng không thô bạo bắt lấy Hoàng Hậu mà chỉ làm động tác mời.
“Được, được, được lắm!”
Hoàng Hậu giơ tay lau khô nước mắt.
“Ta đã hiểu, Hoàng Thượng, ta hiểu rồi, ha ha ha!”
Bà ta giơ tay tháo mũ phượng trên đầu xuống, mặt đất phát ra tiếng leng keng vang vọng, bà ta nhấc chân bước ra ngoài.
Đi tới cửa, bà ta dừng chân một lúc, trong lòng bà ta vẫn còn hy vọng, hy vọng hoàng đế có thể mở miệng giữ bà ta lại, nhưng thứ bà ta nghe được lại là: “Tĩnh Xu, có đau hay không...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.