Hoàng Hậu quay đầu nhìn Lê Tĩnh Xu, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt.
Bà ta cả đời tính kế người khác, không ngờ bây giờ lại bị tiện nhân này mổ mắt, nhân sinh thật quá buồn cười.
Hoàng Hậu bị đưa khỏi Khôn Ninh Cung, vào thẳng lãnh cung.
Lê Tĩnh Xu kinh hoảng suy yếu nói: “Nhị Lang, ta không thể, không thể ở Khôn Ninh Cung...”
Hoàng đế chỉ hơi trầm mặc, chớp mắt một cái: “Đến Dưỡng Tâm Điện.”
Tuy Hoàng Hậu phạm sai lầm, bị biếm vào lãnh cung nhưng vẫn là Hoàng Hậu.
Sắc mặt của Lê Tĩnh Xu có chút dại ra.
Bà ta chỉ là muốn lấy lui làm tiến, sao lại không cho bà ta vào Khôn Ninh Cung thật như vậy chứ.
Nhưng Dưỡng Tâm Điện... cũng là một nơi tốt.
Ma ma bế Lê Tĩnh Xu đặt vào kiệu, bốn tiểu thái giám nâng kiệu, vững vàng đi tới Dưỡng Tâm Điện.
Toàn bộ ngự y của Ngự Y Viện đã chờ ở đó, bắt mạch kê thuốc cho Lê Tĩnh Xu...
Thế trận hùng hổ như vậy, cơ hồ đã khiến tất cả mọi người đều biết.
“Trời ơi, Cẩm phu nhân vào Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Thượng ở?”
“Nghe nói Cẩm phu nhân và Hoàng Hậu nương nương phát sinh tranh chấp, bị Hoàng Hậu đ.â.m một đao, Hoàng Hậu cũng vì chuyện này mà bị biếm vào lãnh cung.”
“Cẩm phu nhân và Hoàng Thượng không phải là...”
“Ngươi đã quên sao, năm đó suýt nữa là Cẩm phu nhân đã gả cho đương kim hoàng thượng...”
“Thì ra là thế.”
“Hoàng Hậu bị biếm vào lãnh cung, tiếp theo sẽ không phải là Cẩm phu nhân vào hậu cung đó chứ?”
“A, chuyện này... đã năm mươi tuổi rồi, không phù hợp.”
“Thích hợp hay không, chỉ có Hoàng Thượng định đoạt.”
“...”
Lời đồn đãi truyền khắp trong cung ngoài cung.
Bọn hạ nhân phủ Bình Tây Vương đã nghe hết mấy lời đồn bên ngoài, quay về phủ thuật lại cho Vân Sơ.
Khóe môi Vân Sơ lộ ra một độ cung.
Lê Tĩnh Xu thật đúng là bất chấp tất cả, đáng tiếc, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước núp sau... Đương nhiên, hiện tại chưa phải là thời điểm để hoàng tước ra tay.
Sở Mặc rơi vào tuyệt cảnh, sau khi đối phó Hoàng Hậu xong xuôi, tiếp theo sẽ đến lượt phủ Bình Tây Vương.
“Vương phi, Tạ Thế Doãn tới.”
Lộ Vi bước vào bẩm báo.
Vân Sơ gật đầu: “Chờ mấy hài tử dùng điểm tâm xong thì đưa nó tới chỗ ta một chuyến.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Thế Doãn tới vương phủ trong vòng nửa năm qua, nó thật sự cho rằng Sở Trường Sinh đã sớm quên mất nó, không ngờ lúc này lại mời nó tới vương phủ.
“Thế Doãn, ngươi tới rồi.”
Sở Trường Sinh vô cùng nhiệt tình.
Nửa năm trước mẫu thân mang thai đệ đệ, con bé sợ xảy ra bất trắc nên không còn mời Tạ Thế Doãn tới phủ nữa.
Lúc trước con bé không rõ tình huống của Tạ gia, ca ca đã nói hết tất cả cho nó biết, lúc đó nó mới biết được người Tạ gia đều không phải thứ tốt đẹp gì nên bắt đầu xa cách Tạ Thế Doãn.
Hôm nay mời Tạ Thế Doãn đến đây là ý của mẫu thân.
Sau khi mấy hài tử dùng điểm tâm xong, Tạ Thế Doãn được đưa tới phòng khách.
“Bái kiến Vương phi!”
Tạ Thế Doãn cúi đầu thỉnh an.
“Doãn ca nhi gầy...” Vân Sơ thở dài: “Có phải đại ca ngươi lại khắt khe ngươi không?”
Tạ Thế Doãn không nói chuyện.
Vân Sơ tiếp tục nói: “Ngươi có thể nói với đại ca ngươi ngươi hay tới vương phủ, ta nghĩ đại ca ngươi sẽ cố kỵ một chút.”
“Đa tạ Vương phi quan tâm.” Tạ Thế Doãn mở miệng: “Tiểu quận chúa là bằng hữu của ta, ta không muốn lợi dụng tiểu quận chúa, hiện tại ta rất tốt.”
Vân Sơ cho người mang tới một ít hoa quả, thưởng cho nó cầm về.
Xe ngựa chưa tới Tạ gia thì Tạ Thế Doãn đã bước xuống, nó không muốn kẻ nào ở Tạ gia biết nó và Sở Trường Sinh là bằng hữu.
Sau khi nó vào cửa thì cũng vừa lúc Tạ Thế An về nhà, nó còn nhìn thấy Tạ Thế An cầm một con búp bê kỳ quái trong tay, bởi vì con búp bê kia quá đặc biệt nên nó không nhịn được hỏi tới hỏi lui mấy lần.
Tạ Thế An không thèm nhìn Tạ Thế Doãn.
Hắn ta nhanh chóng rảo bước đi tới sân viện của Tạ Thế Duy, lạnh lùng nói: “Từ khi ngươi về Tạ gia ngày nào cũng ham ăn biếng làm, Tạ gia không nuôi mấy kẻ vô dụng.”
Tạ Thế Duy căm hận nói: “Nếu không phải tại ngươi thì Tạ gia sẽ không như vậy, ngươi còn trách ta, ngươi có tư cách gì trách ta...”
“Ta không muốn đôi co với ngươi.” Tạ Thế An gằn từng chữ một: “Bây giờ ta yêu cầu ngươi làm một việc, nếu ngươi làm tốt thì từ nay về sau ngươi thích ăn uống ngủ nghỉ thế nào cũng được, ta sẽ không nói một tiếng, nếu làm không tốt thì mau cuốn gói cút đi.”
Tạ Thế Duy siết chặt nắm tay.
Lúc trước Tạ Thế Doãn không nghe lời, thiếu chút nữa bị đại ca làm cho c.h.ế.t đói, nó tin đại ca có thể đuổi nó ra khỏi nhà thật.
Nó ngước cổ hỏi: “Chuyện gì, nói trước đi đã, chuyện khó quá ta không làm được...”
“Ngươi cầm thứ này đến phủ Bình Tây Vương.” Tạ Thế An chậm rãi nói: “Tùy tiện ném vào hồ nước, chôn dưới đất hoặc giấu vào chỗ nào đó cũng được.”
Tạ Thế Duy không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Phủ Bình Tây Vương? Đó là chỗ nào? Loại người như ta có thể vào sao?”
“Ngươi có thể nhờ hạ nhân của vương phủ truyền lời, nói tổ mẫu sắp chết, nói ta sắp chết, nói Doãn ca nhi sắp chết... tóm lại chỉ cần ngươi vào được vương phủ thì muốn nói gì cũng được.” Tạ Thế An nhét thứ đó vào tay nói: “Ngươi chỉ có một cơ hội này.”
Tạ Thế Doãn trốn trong góc tối sợ tới mức trừng to hai mắt.
Rốt cuộc nó cũng nhìn rõ thứ trong tay đại ca là gì, chính là một con búp bê bị ghim đầy châm, nếu thứ đó bị giấu trong phủ Bình Tây Vương, chắc chắn sẽ khiến cả vương phủ gặp tai họa ngập đầu.
Nó không dám thở mạnh, xoay người cất bước chạy đi, chạy ra khỏi Tạ gia, chạy qua đường cái, chạy điên cuồng tới phủ Bình Tây Vương, chạy đến mức gương mặt đã trở nên trắng bệch.
“Vương phi, Tạ Thế Doãn quay lại.”
Vân Sơ cho người đưa nó vào.
“Vương phi, không hay rồi...” Tạ Thế Doãn quỳ dưới đất, thuật lại những gì bản thân đã nhìn thấy và nghe thấy: “... Tuyệt đối không thể để Tạ Thế Duy tiến vào vương phủ!”
Tâm tình Vân Sơ có chút phức tạp.
Nàng để Trường Sinh mời Tạ Thế Doãn đến vương phủ là muốn khiến Tạ Thế Doãn biến thành quân cờ của Tạ Thế An... không ngờ rằng Tạ Thế Doãn lại lựa chọn đứng về phía vương phủ.
Tạ Thế Doãn của đời trước và Tạ Thế Doãn của đời này hoàn toàn không giống nhau.
Tạ Thế An vẫn là một kẻ tâm cơ bất chấp thủ đoạn.
Tạ Thế Duy vẫn là thứ bùn nhão không thể trát tường.
Chỉ có Tạ Thế Doãn là thay đổi.
“Được, ta biết rồi, ngươi về đi.”
Vân Sơ sai người thưởng bạc cho nó.
Tạ Thế Doãn vội vàng xua tay cự tuyệt: “Ta chỉ tới truyền lời, không cần ban thưởng, Vương phi cho ta đủ nhiều rồi.”
Nó lồm cồm bò dậy.
Quả nhiên, lúc chạng vạng, hạ nhân vào trong bẩm báo Tạ Thế Duy cầu kiến, nói Tạ Thế Khang bệnh tình nguy kịch, nhờ Vân Sơ cứu mạng.
Vân Sơ bảo hạ nhân trực tiếp đuổi Tạ Thế Duy đi.
Sáng ngày hôm sau, người tới cầu kiến đổi thành Tạ Thế An.
Vân Sơ cười cười: “Cho hắn ta vào.”
Tạ Thế An nắm chặt nắm tay, theo hạ nhân rảo bước vào vương phủ.
Khắp Vương phủ đều có kẻ hầu người hạ, tỉa cây, quét lá, chà tường... đi mãi đi mãi mới tới hậu viện, người ở đây ít hơn một chút.
Tạ Thế An ôm bụng nói: “Thính Sương tỷ tỷ, xin lỗi, ta đau bụng quá, có thể để ta đi nhà xí trước không?”
Thính Sương bình thản chỉ về một chỗ cách đó không xa: “Ở chỗ đó, Tạ đại thiếu gia nhanh một chút, Vương phi rất bận, chớ để Vương phi đợi lâu.”
Tạ Thế An gật đầu đi về phía đó.
Đây là nhà xí dành cho hạ nhân, có cả một dãy, bên ngoài có trồng một ít hoa cỏ để át đi mùi hôi, cũng ngăn chặn tầm mắt của người bên ngoài.
Tạ Thế An nhân cơ hội đi tới cạnh một cái ao, ngồi xổm xuống, lén lút lấy con búp bê từ trong tay áo ra.
Chỉ cần ném con búp bê này xuống, sau đó lại cáo trạng phủ Bình Tây Vương có giấu thứ nguyền rủa, tiếp theo Đại Lý Tự sẽ tìm thấy chứng cứ, như vậy phủ Bình Tây Vương cũng tiêu đời.