Nhưng...
Tạ Thế An siết chặt nắm tay.
Chuyện này quá mức thuận lợi rồi.
Vân Sơ ngồi đợi trong phòng khách, Tạ Thế An nhanh chóng được hạ nhân đưa tới.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng: “Cung Hi Vương bị giam cầm, ta còn tưởng ngươi sẽ bị liên lụy, cũng may, cũng may, ngươi không sao là tốt rồi.”
“Ta không sao...” Thần sắc của Tạ Thế An có chút phức tạp: “Ta và mẫu thân đứng ở hai phía đối lập, không ngờ mẫu thân còn nguyện ý gặp ta...”
Ngày hôm qua Tạ Thế Duy đến đây nhưng đã bị từ chối ngay ngoài cửa.
Hắn ta cho rằng hôm nay bản thân cũng bị cự tuyệt, thậm chí đã nghĩ xong một cái cớ rồi.
Lại không ngờ Vân Sơ vẫn cho hắn ta vào.
Hắn ta lục lọi tay áo lấy ra một con búp bê, hai tay trình lên rồi quỳ xuống nói: “Hôm nay ta tới vương phủ là có mục đích riêng...”
Lúc nãy ngồi bên cạnh cái ao đó, hắn ta vẫn chưa ném con búp bê này xuống.
Hắn ta suy nghĩ liệu Cung Hi Vương có thể ngồi lên vị trí kia thật sao?
Nếu hắn ta làm như vậy thì chẳng khác nào đẩy bản thân vào ngõ cụt.
Rõ ràng hắn ta vẫn còn lựa chọn tốt hơn.
“Ngươi...” Vân Sơ cầm lấy con búp bê kia, nhìn hắn ta rồi nói: “Sao ngươi không làm theo lời Cung Hi Vương?”
“Bởi vì chúng ta từng là mẫu tử, bởi vì ta vẫn luôn nghĩ phải hiếu thuận mẫu thân, cho dù lập trường khác nhau thì ta cũng không thể nào làm ra chuyện gây hại tới mẫu htana.” Tạ Thế An nhìn vào mắt Vân Sơ nói.
Nếu không phải Vân Sơ vô cùng hiểu con người này thì hẳn nàng đã bị hắn ta lừa gạt.
Nàng dừng một chút rồi nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn hiếu thuận người từng là đích mẫu này hay là vì Cung Hi Vương bại nên ngươi muốn về trướng chủ nhân mới sao?”
Sắc mặt Tạ Thế An cứng đờ, cúi đầu: “Đều có.”
“Bình Tây Vương không thể nào tiếp nhận sự quy phục của ngươi.” Vân Sơ trả con búp bê về tay hắn ta: “Trừ phi ngươi biểu hiện đủ thành ý.”
Tạ Thế An siết chặt ngón tay: “Ta đã hiểu ý của Vương phi.”
Hắn ta chắp tay, xoay người đi ra ngoài.
Thu Đồng đứng bên cạnh mở miệng nói: “Sao Vương phi không một đao g.i.ế.c hắn ta cho xong, nhìn hắn ta nhảy tới nhảy lui như vậy thật là phiền chết.”
Vân Sơ cười cười: “Thanh đao này đã bén lắm rồi, đủ để đưa Cung Hi Vương xuống địa ngục.”
Đời trước, toàn bộ Vân gia lựa chọn trung lập, không bước lên thuyền của Cung Hi Vương nên đã bị người ta tính kế trảm cả nhà.
Đời trước tạo nghiệt, đời này phải trả.
Tạ Thế An giấu con búp bê vào n.g.ự.c áo, mấy chiếc châm trên đó đ.â.m xuyên qua xiêm y khiến n.g.ự.c hắn ta phát đau.
Hắn ta lại trở về phủ Cung Hi Vương, ngẩng đầu nhìn vương phủ to lớn này.
Hắn ta cũng muốn trung tâm với Cung Hi Vương, nhưng Cung Hi Vương nhúng chàm khoa cử, bị giam cầm. Một người đã đắc tội toàn bộ người đọc sách khắp thiên hạ thì e là khó có thể ngồi lên vị trí kia.
Hắn ta cũng muốn quy phục Bình Tây Vương nhưng phụ thân lại là chồng trước của Vân Sơ, có tầng quan hệ này, Bình Tây Vương sẽ vĩnh viễn không trọng dụng hắn ta.
Hắn ta phải làm thế nào?
Hắn ta nên đi đâu?
Chẳng lẽ chỉ có thể về Ký Châu sao?
Tạ Thế An giơ tay, lấy con búp bê trong n.g.ự.c áo ra, ném xuống ao trong phủ Cung Hi Vương.
Hắn ta đến thư phòng của Cung Hi Vương, cúi đầu nói: “Hồi Vương gia, Tạ mỗ đã giấu thứ kia vào phủ Bình Tây Vương, xin Vương gia dặn dò bước tiếp theo phải làm thế nào?”
“Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!” Cung Hi Vương cười ha hả: “Bên cạnh Thái Tử có Ngô thứ phi, trong phủ của lão tam có búp bê nguyền rủa, hai người này không còn đáng sợ nữa! Ta gấp cái gì! Nếu bị giam cầm thì ta cứ thành thật một thời gian, chờ phụ hoàng bớt giận rồi ta lại chậm rãi trả thù...”
Gió thu phơ phất.
Vân Sơ đưa hai đứa nhỏ tiến cung thỉnh an Ân phi, vốn dĩ phải đến Khôn Ninh Cung thỉnh an Hoàng Hậu trước nhưng bây giờ Hoàng Hậu đã bị đưa vào lãnh cung.
Cung tỳ thái giám và ma ma trong cung đều lo lắng bất an.
Vào Trường Thu Cung thì bầu không khí mới khá hơn một chút.
“Hoàng Hậu quá thảm!” Ân phi lòng còn sợ hãi: “Lê Tĩnh Xu kia đã năm mươi tuổi mà còn cùng Hoàng Thượng câu kết làm bậy, có xấu hổ hay không chứ, sao một d.a.o kia của Hoàng Hậu không thọc c.h.ế.t tiện nhân kia luôn đi, tiện nhân đó lại có thể vào Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Thượng, thật là tức c.h.ế.t người, ai... Hoàng Hậu thông tuệ như vậy mà còn thua tiện nhân kia, e là hoàng cung này sắp thay đổi rồi...”
Vân Sơ mở miệng nói: “Hoàng Thượng có tâm che chở, mẫu phi tận lực tránh mặt Cẩm phu nhân đi.”
“Nam nhân trên đời này chẳng có ai tốt đẹp...” Ân phi nói được một nửa thì ma ma bên cạnh ho khan.
Lúc này Ân phi mới nuốt vào mấy lời bất mãn với hoàng đế, chuyển đề tài nói: “Chỉ đáng thương nữ tử chúng ta, cho dù là công chúa huân quý thì cũng không giành được sự thật lòng của nam nhân.”
Ánh mắt Vân Sơ chợt lóe: “Lời này của mẫu phi ý là...”
“Đều là người một nhà, ta cũng không gạt con.” Ân phi thở dài một hơi: “Tỳ nữ tên Đinh Đông trong phủ con không phải đã được Khánh Hoa mang đi từ năm trước sao, nàng ta chẳng phải người thành thật, đến phủ Bình Lãnh được hai tháng đã bò lên giường của phò mã, nhanh chóng mang thai, được nâng lên làm thị thiếp... Phò mã thật không phải thứ tốt đẹp gì, ngày thường nạp thiếp cũng thôi đi, bây giờ còn dám nhúng chàm cả người bên cạnh Khánh Hoa, hoàn toàn không để công chúa như Khánh Hoa vào mắt... Ai!”
Trên mặt Vân Sơ lộ ra vẻ đã hiểu rõ.
Năm trước Khánh Hoa một hai phải nhúng tay vào hậu viện của nàng, muốn cho Đinh Đông trở thành thị thiếp của vương phủ, vì thế nàng thuận nước đẩy thuyền để Đinh Đông theo nàng ta về phủ Bình Lãnh.
Đinh Đông làm ra chuyện như vậy cũng nằm trong dự đoán của nàng.
Nàng nhàn nhạt mở miệng: “Nam nhân nạp thiếp là chuyện bình thường, lúc trước nhị tỷ khuyên con tiếp thu, bản thân tỷ ấy cũng nên giữ tâm thái bình thản.”
Ân phi không khỏi nghẹn họng, gương mặt lập tức lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Lúc trước bà ấy cũng từng muốn nhét bốn người vào hậu viện của nhi tức, cũng khuyên nhi tức tiếp thu.
Nhưng khi chuyện này xảy đến với nữ nhi của mình, bà ấy thật sự không tiếp thu được.
“Sơ nhi...” Ân phi mở miệng: “Chỉ cần con và Dực nhi sống tốt là được, chờ Giác ca nhi lớn hơn một chút thì mang nó vào cung bầu bạn với ta...”
Hai người trò chuyện hài tử một hồi rồi Vân Sơ mới đứng dậy cáo từ.
Nàng đưa hai đứa nhỏ đi tới cung điện của Vân phi, từ khi lão bát rời kinh tới đất phong, Vân phi càng ngày càng cô tịch, rất ít tham gia yến hội trong cung, Vân Sơ có cơ hội sẽ đến tìm cô cô nói chuyện.
Vòng qua một bức tường thật dài, còn chưa đến nơi ở của Vân phi thì Vân Sơ đã nhìn thấy đằng trước có hai người đang đi đến, là Thái Tử cùng Thái Tử Phi.
“Tam đệ muội.” Thái Tử Phi mở miệng: “Đi thỉnh an Vân phi sao?”
Vân Sơ cười gật đầu, hàn huyên vài câu rồi muốn rời đi.
“Tam đệ muội, chờ một chút.” Thái Tử trầm giọng nói: “Ta có một việc muốn nhờ tam đệ muội giúp đỡ.”
Vân Sơ giữ nguyên vẻ tươi cười: “Thái Tử có chuyện cứ nói thẳng.”
“Hiện giờ mẫu hậu bị giam trong lãnh cung, hậu cung đại loạn, họa loạn này sớm muộn gì cũng lây sang Ân phi cùng Vân phi, tam đệ muội phải sớm tính toán.” Thái Tử chậm rãi mở miệng: “Ta muốn nhờ tam đệ muội nói Vân gia ra mặt tạo áp lực cho phụ hoàng, để phụ hoàng trả phượng ấn lại cho mẫu hậu, nếu tam đệ muội giúp được chuyện này thì dù ngày sau Vân gia xảy ra chuyện gì, cô sẽ toàn lực giúp đỡ.”