“Vân gia không giúp được chuyện này.” Vân Sơ lắc đầu: “Hậu cung là chiến trường của nữ tử, tạo áp lực trên triều sẽ chỉ khiến hoàng đế thêm phản cảm. Nếu mẫu hậu muốn thoát khỏi hoàn cảnh này thì chỉ có một cách, đó chính là nhận sai với Hoàng Thượng, nếu không...”
Nàng không nói tiếp nhưng Thái Tử đã hiểu.
Hắn ta gắt gao siết chặt nắm tay: “Nhưng mẫu hậu ta không sai, dựa vào đâu mà phải nhận sai?”
Thái Tử Phi khuyên nhủ: “Nhưng phụ hoàng cho rằng mẫu hậu làm sai thì là mẫu hậu làm sai, cũng không thể cứ giằng co mãi như vậy...”
Vân Sơ khẽ hành lễ rồi dắt hai đứa nhỏ rời đi.
Thái Tử đứng tại chỗ suy nghĩ thật lâu thật lâu, thở dài rồi đưa theo Thái Tử Phi đến lãnh cung.
Thái Tử nhét cho ma ma giữ cửa một túi bạc to, lúc này lão ma ma mới tránh ra cho hai người đi vào.
“Mẫu hậu!”
Thái Tử thấy Hoàng Hậu ngồi dưới đất, trái tim của hắn ta lập tức vọt lên cổ họng.
Ngày thường Hoàng Hậu vẫn luôn ngồi ngay ngắn cao cao tại thượng, ưu nhã thong dong, đây là lần đầu tiên Thái Tử thấy Hoàng Hậu như vậy.
Tuy rằng hắn ta luôn không thích mẫu hậu nghiêm khắc thuyết giáo, nhưng khi nhìn thấy mẫu hậu rơi vào hoàn cảnh này, hắn ta vẫn không nhịn được đỏ mắt, vội vàng bước lên cùng với Thái Tử Phi, một trái một phải đỡ Hoàng Hậu tới chỗ ghế cứng.
Gương mặt Hoàng Hậu nhợt nhạt, tóc tai bù xù, hốc mắt sưng đỏ, vừa thấy đã biết bà ta đã khóc rất nhiều.
“Mẫu hậu, nhận sai với phụ hoàng đi.” Thái Tử nghẹn ngào khuyên nhủ: “Mẫu hậu thê tử kết tóc của phụ hoàng, là mẫu nghi thiên hạ, sinh nhi dục nữ cho phụ hoàng, chỉ cần mẫu hậu cúi đầu, phụ hoàng nhất định sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này, cũng sẽ để mẫu hậu trở về Khôn Ninh Cung...”
Hoàng Hậu duỗi tay sờ đầu Thái Tử.
Vì hoàng nhi, bà ta phải vực dậy một lần nữa.
Bà ta cho bản thân một cơ hội, cũng cho Hoàng Thượng thêm một cơ hội.
“Rửa mặt cho bổn cung, bổn cung đi gặp Hoàng Thượng.”
Thái Tử vô cùng vui mừng.
Hắn ta biết mẫu hậu xưa nay cao ngạo, vốn tưởng rằng phải phí một hồi miệng lưỡi, không ngờ mẫu hậu lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Thái Tử Phi vội vàng sai hạ nhân đi múc nước, rửa mặt chải đầu cho Hoàng Hậu, sau đó một hàng ba người bước ra ngoài lãnh cung, ma ma canh giữ bên ngoài lập tức ngăn lại.
“Bổn cung xem ai dám ngăn cản?” Hoàng Hậu lạnh mặt: “Hậu cung này vẫn là hậu cung của bổn cung, tiện nô như ngươi cũng dám cản đường ta, cút!”
Lão ma ma run rẩy quỳ xuống.
Hoàng Hậu một đường thông suốt đi tới cửa Dưỡng Tâm Điện.
Cao công công đã sớm nhận được tin tức, cũng đã sớm thông báo với hoàng đế, vừa nhìn thấy Hoàng Hậu, ông ta lập tức khom lưng nói: “Hoàng Hậu nương nương, mời.”
Hoàng Hậu cất bước đi vào đại điện, ánh mắt bà ta liếc nhìn sương phòng mé bên trái, bà ta biết Lê Tĩnh Xu đang ở đó.
Bà ta mím môi bước vào thư phòng Dưỡng Tâm Điện.
“Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng!” Bà ta cúi đầu: “Thần thiếp tự tiện rời đi lãnh cung, xin Hoàng Thượng giáng tội!”
Hoàng đế lạnh nhạt nhìn bà ta: “Ngươi tới cái gì?”
“Thần thiếp sai rồi, không nên vô lễ với Cẩm phu nhân.” Hoàng Hậu cắn đầu lưỡi của mình: “Nếu, nếu Hoàng Thượng vừa ý Cẩm phu nhân thì thần thiếp có thể làm chủ để Cẩm phu nhân vào hậu cung, phong làm Cẩm phi.”
Bà ta nói xong thì tầm mắt lập tức trở nên mơ màng.
Nước mắt mất khống chế rơi xuống từng giọt từng giọt.
Bà ta đứng ở nơi thấp nhất, không ngừng thỏa hiệp, một hồi lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng đáp lời.
Bà ta ngẩng đầu, thấy hoàng đế nhíu mày, ngón tay không ngừng điểm lên bàn.
Bà ta và hoàng đế làm phu thê ba mươi năm, sao lại không rõ hoàng đế đang nghĩ gì, tâm tình của bà ta lập tức chìm xuống đáy cốc.
Bà ta vẫn luôn biết Lê Tĩnh Xu mơ ước vị trí Hoàng Hậu.
Nhưng bà ta không ngờ hoàng đế cũng lay động! Ông ta lại muốn để một lão bà từng gả cho người khác làm chủ hậu cung!
Bà ta trả giá mấy năm nay để được gì chứ, ha ha ha!
Hoàng đế giữ nguyên biểu cảm.
Lúc Hoàng Hậu nói sẽ phong Lê Tĩnh Xu làm Cẩm phi, ông ta lại do dự.
Ngày đó nhìn thấy Lê Tĩnh Xu ngã trong vũng máu, ông ta nhất thời nóng ruột nên mới để Lê Tĩnh Xu vào Dưỡng Tâm Điện.
Mấy ngày nay, tấu chương buộc tội của Ngự Sử Đài như tuyết rơi chồng chất trên án thư, lời đồn đãi của dân chúng cũng truyền vào tai ông ta.
Nếu ông ta thật sự để Lê Tĩnh Xu vào hậu cung thì ông ta sẽ trở thành hoàng đế hoang đường nhất Đại Tấn, không biết sử sách sẽ viết thế nào về ông ta.
Nếu là thời còn trẻ, có lẽ ông ta sẽ không màng tất cả để Lê Tĩnh Xu trở thành Cẩm phi.
Nhưng bây giờ ông ta không còn suy nghĩ như vậy nữa.
So với giang sơn như gấm, so với thanh danh sau khi chết, nữ nhân có là gì đâu chứ?
Ông ta che chở Tĩnh Xu cả đời là được.
Không nhất thiết phải cho người vào hậu cung.
Ông ta nghĩ kỹ xong, đang muốn mở miệng nói chuyện, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt của Hoàng Hậu, trong đó như hàm chứa đầy vụn băng giá rét: “Dã tâm của Lê Tĩnh Xu thật là lớn, là Hoàng Thượng cổ vũ cho dã tâm của bà ta, nếu người như bà ta trở thành Hoàng Hậu, hoàng thất Đại Tấn sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ, Hoàng Thượng còn mặt mũi gì để đi gặp liệt tổ liệt tông!”
“Làm càn!”
Hoàng đế đột nhiên vỗ bàn.
Ông ta nói cho Lê Tĩnh Xu làm Hoàng Hậu khi nào!
Ông ta thậm chí còn không muốn để Lê Tĩnh Xu vào hậu cung làm phi!
Sao ông ta có thể khiến thiên thu vạn thủy của Đại Tấn hủy trong tay mình!
Nhưng bộ dáng này của Hoàng Hậu thật khiến ông ta mất hứng.
“Trẫm làm gì không tới phiên ngươi xen vào!” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Nhận sai thì phải có thái độ nhận sai!”
Hoàng Hậu chậm rãi cúi đầu.
Trong đôi mắt đỏ hoe kia, sự thống khổ dần dần tan đi, thay vào đó là vẻ quyết tuyệt.
Bà ta và Lê Tĩnh Xu, không c.h.ế.t không ngừng.
Hoàng Thượng che chở Lê Tĩnh Xu, như vậy người c.h.ế.t sẽ là bà ta.
Đầu tiên là tước phượng ấn, biếm lãnh cung.
Sau đó sẽ thành phế bỏ ngôi vị Hoàng Hậu.
Tiếp theo, Lê Tĩnh Xu sẽ tùy tiện sử dụng thủ đoạn gì đó khiến bà ta mơ hồ c.h.ế.t đi...
Trước khi xảy ra những chuyện đó, bà ta phải hành động càng sớm càng tốt.
“Vâng, Hoàng Thượng, thần thiếp sai rồi.” Hoàng Hậu trực tiếp quỳ xuống: “Xin Hoàng Thượng xử lý!”
Hai người bọn họ là phu thê kết tóc, đã ở bên nhau từ thời niên thiếu, bà ta căn bản không cần phải quỳ trước mặt trượng phu, lúc này sự kiêu ngạo của bà ta đã vùi trong bụi bặm.
Biểu tình của hoàng đế cũng hòa hoãn một chút: “Nếu ngươi biết sai rồi thì về Khôn Ninh Cung đi.”
“Đa tạ Hoàng Thượng.”
Hoàng Hậu đứng dậy rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Bà ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lê Tĩnh Xu đang đứng ngay cửa sương phòng, được hai cung tỳ đỡ hai bên, vẻ mặt suy yếu nhưng trên môi lại lộ ra nụ cười đắc thắng.
Hoàng Thượng chỉ cho bà ta về Khôn Ninh Cung nhưng không trả lại phượng ấn.
Phượng ấn kia là để lại cho Lê Tĩnh Xu sao.
Hoàng Hậu hờ hững thu hồi tầm mắt.
Trở về Khôn Ninh Cung, Hoàng Hậu lạnh lùng nói: “Gọi Điền Phong tiến cung.”
Doãn ma ma không thể tin được: “Nương nương...”
“Gọi hắn tiến cung.” Hoàng Hậu gằn từng chữ một: “Bổn cung cần phải làm như vậy.”
Điền Phong chỉ là thủ lĩnh của đám tử sĩ bà ta nuôi, thủ hạ có tổng cộng năm ngàn người, bà ta tiêu tốn một đống bạc nuôi dưỡng tử sĩ chính là hy vọng sẽ có một ngày bọn họ phát huy tác dụng.
Hiện giờ hậu vị khó giữ được, ngôi vị Thái Tử cũng sắp không giữ nổi.
Một khi đã như vậy thì hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng.
Là Hoàng Thượng vô tình trước, cũng đừng trách bà ta bất nghĩa, phu thê ba mươi năm, từ người bên gối biến thành đối thủ, đây là cục diện bà ta không mong muốn nhất.
Nhưng bà ta còn có lựa chọn thứ hai sao?