Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 434:




Lư đại nhân đứng dậy: “Muốn dời sự chú ý của Hoàng Thượng e là có điểm khó khăn, không biết vị Lê đại tiểu thư kia xảy ra chuyện thì Hoàng Thượng có rời đi hay không?”
“Chỉ cần Sở Thụy ở đó, tâm trí của phụ hoàng đều sẽ bị Sở Thụy dẫn dắt.” Vân Sơ dừng một chút rồi mở miệng: “Chuyện này giao cho huynh trưởng của ta đi, huynh ấy sẽ đánh ngất Hoàng Thượng.”
Bốn người ở Chiêm Sự Phủ mưu đồ bí mật suốt hai canh giờ, đã quyết định chi tiết đường đi nước bước.
Trở lại Đông Cung cũng là lúc dùng cơm trưa.
Vân Sơ còn chưa ăn uống gì thì đã nhận được thư của Sở Dực.
Thư này hắn viết vào ba ngày trước, lúc đó hắn vẫn còn chưa biết chuyện xảy ra trong triều.
Vân Sơ tỉ mỉ viết lại mọi chuyện xảy ra đêm qua vào thư, so với việc khiến nam nhân kia suy nghĩ miên man thì chi bằng nói rõ ràng cho hắn biết.
Sau khi gửi thư đi, nàng phải đi ngủ một giấc thật ngon.
Tinh thần phấn chấn thì mới có thể mưu toan chuyện lớn.
Nàng đang chuẩn bị cho người rời cung đi mời huynh trưởng Vân Trạch tiến cung thì Thính Sương vội vàng tới báo: “Thái Tử Phi, Trang, Nhiếp Chính Vương tới.”
Đôi mắt Vân Sơ phát lạnh, lập tức đứng lên.
Đi ra tiền viện, nàng nhìn thấy Sở Thụy đang đứng dưới tán cây trước tiền viện Đông Cung, đang thưởng hoa ngắm cảnh, bàn tay còn nâng niu cánh hoa.
Hắn ta một thân xiêm y trắng, bộ dáng yếu đuối mong manh, nào có thể nhìn ra bộ dáng của Nhiếp Chính Vương vừa được tấn phong.
Nghe thấy động tĩnh, Sở Thụy quay đầu lại, cười cười nói: “Thái Tử Phi.”
“Nhiếp Chính Vương...” Vân Sơ nở nụ cười nghiền ngẫm: “Dám một mình tới Đông Cung, xem ra bên cạnh Nhiếp Chính Vương có không ít ám vệ, ma ốm không nơi nương tựa hai năm trước bây giờ lại thành Nhiếp Chính Vương nắm giữ triều chính, Thái Hậu dưới suối vàng có biết, nhất định rất vui vẻ.”
Sở Thụy bước đến gần Vân Sơ: “Lúc trước ta nhờ Thái Hậu hạ chỉ Hoàng Thượng xin cưới ngươi, cũng không phải là nói suông, bây giờ ngươi có thể suy xét lại.”
Nghe vậy, Vân Sơ trực tiếp cười: “Ngươi biết ngươi đang nói gì không?”
“Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan, muốn làm gì thì cứ làm, bằng không chưa kịp làm gì đã c.h.ế.t sẽ rất đáng tiếc.” Sở Thụy duỗi tay gạt sợi tóc của Vân Sơ: “Nửa đời trước của ta quá khổ, nửa đời sau chỉ muốn sống tùy ý, có gì sai chứ?”
Đúng lúc này!
Vân Sơ rút đoản kiếm trong tay áo đ.â.m vào bụng Sở Thụy nhưng mũi kiếm lại bị cản lại.
Sở Thụy mặc áo giáp bên trong!
“Thái Tử Phi chỉ có một chút thủ đoạn này sao?” Sở Thụy nắm lấy cổ tay nàng, rút đoản kiếm ra: “Triệu tập phụ tá Đông Cung trò chuyện lâu như vậy mà không nghĩ ra được kế sách gì sao, còn phải để Thái Tử Phi tự mình động thủ g.i.ế.c ta?”
Vân Sơ lạnh lùng nhìn hắn ta chằm chằm: “Ta biết ngươi muốn khôi phục giang sơn thuộc về phụ thân ngươi, nhưng thứ không thuộc về ngươi sẽ mãi mãi không trở thành của ngươi, ngươi tốt nhất nên nhân lúc mọi chuyện còn chưa quá trễ mà c.h.ế.t tâm đi.”
“Cho dù giang sơn này không thuộc về ta thì cũng không thuộc về Sở Dực.” Trên mặt Sở Thụy vẫn là vẻ tươi cười: “Bây giờ ta hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu, một mệnh lệnh của ta có thể khiến Vân gia vạn kiếp bất phục, Vân Sơ, gả cho ta, ta sẽ để cho ngươi trở thành nữ tử tôn quý nhất trên đời.”
“Phi!”
Một quý nữ như Vân Sơ phải làm một hành động mà trước nay chưa từng làm, nàng thật sự không nhịn được nữa.
Ánh mắt của nàng tràn ngập chán ghét: “Ngươi từng nói ta giống với trưởng tỷ của ngươi, cưới một nữ nhân giống như trưởng tỷ thật khiến người ta ghê tởm.”
“Ngươi!”
Sở Thụy bóp cổ Vân Sơ.
Ánh mắt của hắn ta tối đen: “Đúng là vì ngươi giống trưởng tỷ của ta nên ta mới dung túng ngươi như vậy, nếu không, ta đã sớm khiến Hoàng Thượng hạ chỉ phế Thái Tử Phi ngươi!”
“Ta đây còn phải cảm tạ Nhiếp Chính Vương sao!”
Vân Sơ tránh khỏi tay hắn ta.
Nàng âm thầm kinh hãi, sức lực của Sở Thụy lại lớn như vậy.
Người ngoài đều nói hắn ta là ma ốm, rất có thể hắn ta đã tập võ từ nhỏ, cũng đã mưu tính những chuyện này từ lâu.
Mấy ngày nay, triều đình thật không yên bình.
Thống soái Ngự Lâm Quân đã bị Nhiếp Chính Vương đổi thành người Lâm gia, là mẫu tộc của hắn ta. Thái phó đương triều can gián Hoàng Thượng bãi miễn Nhiếp Chính Vương nhưng lại bị hoàng đế đuổi về quê dưỡng lão, vị trí này cũng bị Nhiếp Chính Vương bổ sung người của hắn ta vào đó.
Ngay cả Thái phó Nhất phẩm còn bị bãi quan, còn có một vị đại thần đ.â.m đầu vào cột c.h.ế.t ngay trên điện mà cũng không khiến Hoàng Thượng sửa đổi quyết định, vì thế trong triều không còn ai dám can ngăn.
Người của Lễ bộ thượng tấu muốn nhân dịp Trung Thu năm nay lập đàn tế thiên.
Thông thường thì phải vào năm thiên tai mất mùa thì mới cần mở tế đàn, hiện giờ Lễ bộ lấy lý do là thân thể hoàng đế bất an, cần phải lập đàn tế trời cầu cho long thể an khang.
Trong triều đã ngầm hình thành ba thế lực.
Một là những người vừa được Nhiếp Chính Vương đề bạt, căn cơ của bọn họ ở trong triều vẫn còn yếu.
Hai là đa số triều thần không biết nội tình ở trong triều đã hình thành phái trung lập.
Ba chính là phe phái của Đông Cung do Vân Sơ cầm đầu, lén mượn sức phái trung lập thúc đẩy chuyện lập đàn tế trời.
Những triều thần không biết chuyện kia cũng phát hiện gần đây thân thể Hoàng Thượng càng ngày càng kém, mỗi lần thượng triều, những đại thần ở gần hoàng đế đều có thể thấy rõ hốc mắt của ông đã hãm sâu, gương mặt gầy hóp không nhìn ra hình dạng, cánh tay lộ ra khỏi tay áo khô quắt như que củi.
Quả thật là nên tế trời.
Vì thế, dưới sự tác động của Đông Cung, đa số mọi người đều tán thành, chuyện tế lễ đêm Trung Thu đã được quyết định.
Hoàng đế lại không giao cho phi tử nào chưởng quản phượng ấn nữa nên việc này sẽ do Lễ bộ và Nội Vụ Phủ cùng thực hiện.
Chớp mắt một cái là đã đến Trung Thu.
Trời còn chưa tối mà ánh trăng đã ló dạng, vầng trăng tròn vành vạnh lơ lửng trên bầu trời ngụ ý đoàn viên.
Hoàng cung thắp sáng rất nhiều đèn lồng đỏ, khắp Thái Hòa Điện toàn người là người, văn võ bá quan đứng thành hàng, Ngự Lâm Quân san sát nhau, người đứng ở nơi cao nhất là hoàng đế.
Gió đêm vừa thổi, long bào phất phơ phác họa thân hình gầy gò của hoàng đế, Ân phi không nhịn được đau lòng, Hoàng Thượng chỉ mới sáu mươi thôi, sao bà ấy lại cảm thấy ông ta trông cứ như lão nhân tám mươi vậy...
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên khắp đại điện, đây là tế cáo với trời cao, đại điển sắp bắt đầu.
Lửa trên đại đàn rực cháy hừng hực.
Hai cung nhân đỡ hoàng đế đi về phía trước, hoàng đế ném lá bùa viết đầy kinh văn vào chậu lửa.
Hướng đại nhân và Nhiếp đại nhân đứng phía dưới liếc nhìn nhau.
Nhiếp đại nhân ném thứ gì đó xuống đất rồi khom người xuống nhặt.
Những người phía sau nhìn thấy thì lần lượt truyền tín hiệu ra ngoài.
Rất nhanh đã có một Ngự Lâm Quân đến thông báo: “Bẩm báo Nhiếp Chính Vương, trong cung xuất hiện nhân sĩ không rõ thân phận, xin chỉ thị!”
Sở Thụy nhíu mày: “Ngươi đưa một số người đi xem xét, không thể ảnh hưởng đến nghi thức tế trời!”
“Vâng!”
Ngự Lâm Quân đưa theo một phân đội rời đi.
Sở Thụy liếc mắt sang bên trái nhìn Vân Sơ.
Hắn ta biết rõ nghi thức tế thiên lần này là do Vân Sơ toàn lực thúc đẩy hoàn thành, nhất định là muốn lợi dụng nghi thức này để làm gì đó.
Đáng tiếc...
Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ tươi cười.
Nụ cười của hắn ta cứ như một con rắn độc bò lên cổ chân Vân Sơ khiến nàng sởn tóc gáy.
Nàng lập tức thu hồi ánh mắt, ném suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.
Nàng quay đầu nhìn về phía Vân Trạch đứng cách đó không xa.
Vân Trạch sắp xếp người Vân gia đứng ở hàng đầu, cách Hoàng Thượng rất gần.
Khi lá bùa kia bay xuống đất, hắn khom lưng nhặt lên, cúi đầu đi tới bên cạnh tế đàn.
Lúc chỉ cách hoàng đế khoảng nửa cánh tay, hắn đang muốn động thủ thì đột nhiên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.