Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 441:




Vân Sơ ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nuốt ngược nước mắt vào trong.
Trong bóng đêm, nàng nhìn thấy một bóng người đang tiến đến gần.
Vẻ yếu ớt đau buồn trên mặt nàng gần như biến mất không còn thấy tăm hơi, thay thế vào đó là vẻ lạnh lùng.
“Thái Tử Phi... à không, hiện tại phải nên gọi một tiếng Thái Hậu.” Sở Thụy bước tới nói: “Từ Thái Tử Phi trở thành Thái Hậu, chắc ngươi chính là Thái Hậu ít trải qua tranh đấu nhất trong lịch sử đó.”
Vân Sơ cười như không cười: “Vậy có phải ai gia nên nói tiếng cảm tạ với Nhiếp Chính Vương không?”
Sở Thụy nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ta rõ ràng có thể nâng đỡ thất hoàng tử, thậm chí là cửu hoàng tử thập hoàng tử, nhưng ta lại cố tình chọn hoàng tôn, ngươi có biết vì sao không?”
Vân Sơ lạnh nhạt không lên tiếng.
“Đương nhiên là vì ngươi.” Sở Thụy ôn nhu nói: “Ta không hy vọng ngươi chịu khổ sở...”
“A!” Tiếng cười nhạo của Vân Sơ ngắt ngang lời hắn ta: “Thê tử và hài tử của Nhiếp Chính Vương vừa mới chết, ngươi không quay về túc trực bên linh cữu của hai người bọn họ mà lại tới đây nói những lời này, ngươi không cảm thấy buồn cười sao?”
Sắc mặt của Sở Thụy nháy mắt trở nên âm trầm.
Đèn lồng trắng lạnh lẽo rọi lên gương mặt hắn ta, khiến gương mặt đó càng thêm phần lạnh lẽo.
Hắn ta mím chặt môi thành một đường thẳng, phất tay áo rời đi.
Vân Sơ cất bước đi vào linh đường, toàn bộ người hoàng thấy đều đang quỳ trong linh đường khóc lóc đốt vàng mã, ngày đầu tiên tất cả mọi người đều phải tới đây, bốn mươi mấy ngày sau đó chỉ cần luân phiên túc trực bên linh cữu là được, nhưng như thế cũng sẽ mệt mỏi vì quá sức.
Nàng bất động thanh sắc quỳ xuống, cúi đầu yên lặng hoá vàng mã.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, bầu trời bất tri bất giác đã hửng sáng.
Vân Sơ đứng lên nói: “Các vị thái phi mau đưa hài tử về nghỉ ngơi trước đi, đợi muộn một chút rồi lại đến.”
Đám người Thục phi bây giờ đã trở thành lão thái phi, mà Vân Sơ là Thái Hậu, cũng chính là nữ chủ nhân duy nhất của hậu cung hiện tại, mọi người đương nhiên sẽ làm theo lời nàng nói.
Ngoài linh đường còn có nữ quyến và đại thần khóc tang, trong linh đường chỉ còn lại Vân Sơ cùng Sở Hoằng Du.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tiên đế băng hà, mẫu tử hai người có thể ở riêng với nhau.
Sở Hoằng Du đã khóc đến khàn giọng, mở miệng nói: “Nương cũng trở về nghỉ ngơi đi, con quỳ một mình ở đây là được.”
“Du ca nhi, nương ở đây với.” Vân Sơ ôn nhu nói: “Con là tân quân, nhất cử nhất động của con đều sẽ bị người ta để ý, mọi người sẽ không vì con còn nhỏ tuổi mà không trách móc nặng nề, cho nên ba ngày nay con vẫn phải luôn túc trực bên linh cữu. Lúc này chỉ có một mình nương ở đây, con dựa vào nương ngủ một lúc đi, đợi lát nữa có người tới, con phải tiếp tục khóc tang.”
Sở Hoằng Du kiên định lắc đầu: “Con vẫn còn chịu được...”
Vân Sơ giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn: “Bây giờ con còn cố được nhưng không có nghĩa mấy ngày sau vẫn còn cố được, hoàng tổ phụ của con cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn con quỳ mãi ở đây không nghỉ ngơi, ngoan, nghe lời nương nói, ngủ một lúc đi.”
Sở Hoằng Du nhìn bài vị trước mắt hốc mắt đỏ lên, lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống đùi Vân Sơ chợp mắt.
Hắn nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Lúc trước con cứ hay nói với phụ thân con muốn làm Thái Tử, không ngờ con còn chẳng có cơ hội làm Thái Tử... Phụ thân quá lười biếng, ngay thời điểm mấu chốt như vậy lại mất tung mất tích... Cũng may con đã trưởng thành, con có thể bảo hộ mẫu thân, bảo hộ muội muội cùng đệ đệ...”
Hắn vừa nói mớ vừa chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Vân Sơ nhẹ nhàng vỗ lưng cho nhi tử, ngẩng đầu nhìn bài vị: “Phụ hoàng yên tâm, nhi tức nhất định sẽ bảo vệ cho giang sơn, sẽ không cho bất cứ kẻ nào thừa cơ hội...”
Tiên hoàng băng hà, quàn bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi mới đưa tang.
Mỗi ngày triều thần và nữ quyến đều thay phiên nhau tới khóc tang, người hoàng thất chia làm ba ca luân phiên túc trực bên linh cữu, không khí tang thương bao trùm khắp hoàng cung. Sở Hoằng Du mỗi sáng đều túc trực bên linh cữu, tới quá ngọ mới kết thúc, hắn rời khỏi linh đường, giương mắt nhìn về phía mấy vị đại thần phụ quốc đang quỳ dưới bậc thang, chắp tay sau lưng ho khan nói: “Hứa thái sư, Lý đại nhân, Chu đại nhân, Cừu đại nhân, các ngươi theo trẫm tới Ngự Thư Phòng.”
Ngự Thư Phòng.
Thân ảnh nho nhỏ của Sở Hoằng Du cô đơn trên long ỷ, bị long ỷ áp đi khí thế.
Bốn đại thần phụ quốc đứng bên dưới.
“Trẫm gọi các ngươi tới đây là muốn cùng các ngươi thảo luận việc đông chinh.”
Sở Hoằng Du cau mày nói.
Khi tin tức phụ thân mất tích truyền về triều, lúc ấy tất cả mọi người nói phụ thân đã c.h.ế.t rồi, muốn phái binh đông chinh báo thù rửa hận, san bằng Đông Lăng.
Nhưng sau khi hoàng tổ phụ băng hà thì không còn ai nhắc tới việc này nữa.
Hắn thật sự thực lo lắng cho phụ hoàng, muốn nhanh chóng xuất binh đông chinh.
“Hồi Hoàng Thượng, e là việc này có chút khó khăn.” Hứa thái sư thở dài mở miệng: “Đối với mỗi một thời đại, khi hoàng quyền thay đổi thì đều dẫn đến cảnh thù trong giặc ngoài, nếu phái binh đông chinh ngay lúc này thì kinh thành sẽ chỉ là cái vỏ rỗng, có thể xuất hiện phiền toái không cần thiết.”
Chu đại nhân gật đầu: “Hơn nữa lúc trước đã đưa đi một trăm năm mươi ngàn binh, chỉ mới thiệt hại hai mươi ngàn quân, còn thừa lại một trăm ba mươi người kia vẫn đủ để đánh Đông Lăng.”
Cừu đại nhân cũng mở miệng hùa theo: “Hoàng Thượng còn nhỏ tuổi, không hiểu được lợi hại trong đó, hơn nữa Hoàng Thượng còn chưa chính thức làm đại điển đăng cơ, không bằng chờ sau khi đăng cơ rồi lại thương nghị việc này.”
Thủ phụ Đại học sĩ Lý đại nhân trầm mặc không nói chuyện.
Ông ấy có thể trèo lên tới vị trí Thủ phụ này, đương nhiên không phải là một người không có tâm cơ, ông ấy có thể nhìn ra, ngoại trừ ông ấy thì ba người còn lại đều là chó săn của Nhiếp Chính Vương.
Ông ấy thật sự không rõ tại sao một trung thần như Hứa thái sư lại cùng một giuộc với Nhiếp Chính Vương.
Năm đại thần phụ quốc chỉ có một mình ông ấy trung với ấu đế, lời nói của ông ấy cũng sẽ bị chèn ép, nói hay không nói cũng chẳng khác gì nhau.
“Hoàng Thượng làm gì vậy?” Sở Thụy đột nhiên đẩy cửa đi vào, chắp tay nói: “Lúc tiên đế lâm chung đã hạ chỉ yêu cầu thần giúp đỡ Hoàng Thượng, bây giờ Hoàng Thượng triệu tập mọi người nghị sự nhưng lại không gọi thần tới, Hoàng Thượng cho rằng thần không xứng phụ quốc sao?”
Hắn ta vừa dứt lời thì Ngự Thư Phòng lập tức trở nên an tĩnh, một cỗ áp lực đánh thẳng về phía Sở Hoằng Du.
Sắc mặt của Lý thủ phụ lập tức trầm xuống, lạnh lùng sắc bén với một tiểu hài tử như vậy, Nhiếp Chính Vương thật là làm càn quá mức.
Ông ấy đang muốn mở miệng thì lại nghe ấu đế nói: “Chỉ là ta thấy Nhiếp Chính Vương mỗi ngày xử lý nhiều việc như vậy, quá mệt mỏi rồi, vì thế ta mới cố ý không gọi Nhiếp Chính Vương tới nghị sự.”
Ngữ khí mềm mại nũng nịu của hắn khiến sắc mặt Sở Thụy dịu đi một chút: “Ra sức cho triều đình là việc mà thần nên làm.”
“Dù vậy thì cũng phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.” Sở Hoằng Du nhảy khỏi long ỷ: “Ngày nào cũng phải túc trực bên linh cữu khóc tang thật là mệt mỏi, trẫm phải đi về nghỉ ngơi, các ngươi cứ tùy tiện.”
Hắn vừa ngáp vừa bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, một đám thái giám cung nữ lục tục theo sau.
Những cung nhân này đều là người Ân phi ngàn chọn vạn tuyển đưa tới cho hắn, thân nhân huyết mạch của những người này đều nằm trong tay Ân phi mặc bà ấy giày xéo, ít nhất đám người này sẽ không bị người ta mua chuộc.
Sở Thụy quay đầu nhìn Lý thủ phụ, mở miệng nói: “Thánh chỉ phong hào cho hoàng tử, hoàng nữ, phong thái phi, Thái Hậu đều cần Lý đại nhân lo toan.”
Lý thủ phụ gật đầu: “Vâng, Vương gia.”
Tuy ông ấy là Nhất phẩm Thủ phụ, là cận thần của thiên tử, cũng xem như là đại thần quyền cao chức trọng nhưng khi đứng trước mặt Nhiếp Chính Vương nắm giữ triều chính, ông ấy vẫn thấp hơn một đoạn.
Sau bảy bảy bốn chín ngày quàn tiên đế thì cũng đã tới cuối thu, tiết trời càng ngày càng lạnh.
Tân quân cùng bá quan văn võ và người hoàng thất đưa tiên đế vào hoàng lăng, hợp táng cùng tiên hoàng hậu, sau khi tang lễ kết thúc thì cũng tới ngày cử hành đại điển đăng cơ cho tân đế.
Nghi thức đăng cơ của thiên tử giằng co suốt cả một buổi sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.