Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 445:




Một lão nhân gần chín mươi rượt theo một lão nhân ngoài sáu mươi chạy khắp viện tử.
Mãi đến khi nhìn Vân Sơ tiến vào, hai người mới chịu ngừng nghỉ.
Âu Dương quận thủ nhìn thấy người ngoài thì vô cùng xấu hổ, ho khan nói: “Xin hỏi vị phu nhân này là?”
“Vị này chính là Thái Hậu đương triều.” Âu Dương Diệp hừ một tiếng: “Cha ngươi tính vào cung ở một thời gian, đến lúc đó làm cái gì cũng tiện, nhãi ranh nhà ngươi đã biết chưa hả?”
Một tiếng nhãi ranh này càng khiến Âu Dương quận thủ thêm xấu hổ, nhưng ông ấy cũng không rảnh lo xấu hổ nữa.
“Thì ra là Thái Hậu nương nương.” Ông ấy vội vàng chắp tay hành lễ: “Thái Hậu nương nương muốn mời phụ thân ta vào cung làm đế sư sao, Thái Hậu nhưng xem như tìm đúng rồi người, phụ thân ta là người không chịu ngồi yên... Lúc trước ta mạnh mẽ đóng cửa học đường nhà tranh, phụ thân giận dỗi chạy tới đây ở một mình thế này...”
“Ngươi nói ai giận dỗi!” Âu Dương Diệp tức đến mức râu vểnh lên.
Âu Dương quận thủ không thèm để ý tới lão phụ thân, tiếp tục nói với Vân Sơ: “Từ khi học đường đóng cửa, ông ấy cứ như ruồi nhặng không đầu, cả ngày đều rảnh đến hốt hoảng, nào biết lão nhân gia đến tuổi này còn tràn đầy tinh lực như vậy, ta rất hối hận, không nên đóng cửa học đường... Thái Hậu xem lương thực dưới đất đi, c.h.ế.t hết rồi, cứ trồng là chết, trước nay chưa từng lớn lên... Còn nữa, nếu không phải cứ cách vài tháng là ta lại thả cá vào ao thì lão nhân gia căn bản chẳng câu được một con cả...”
Vân Sơ: “...”
Cái này thật không giống như những gì nàng đã nghĩ.
“Cút cút cút.” Âu Dương Diệp cảm giác mặt già của mình đã mất hết, nhấc chân đá vào m.ô.n.g nhi tử: “Nơi này không có chuyện của ngươi, mau cút sang một bên.”
“Ta còn chưa nói xong...” Âu Dương quận thủ tiếp tục nói: “Cứ cách ba ngày là ta lại đến đây vấn an lão nhân gia, mỗi lần gặp mặt, lão nhân gia đều nói việc triều đình, thế cục hiện tại loạn như vậy, phụ thân ta có thể phân tích rõ ràng! Đừng nhìn thấy ông ấy đã tám mươi chín tuổi, thật sự không hề thua kém đám người trẻ tuổi kia đâu! Thái Hậu mời đúng người rồi! Ta lập tức thu dọn đồ đạc, đưa phụ thân ta vào cung!”
Tiến cung rất tốt, ăn mặc ngủ nghỉ có người hầu hạ, điểm mấu chốt nhất chính là toàn bộ thái y của Thái Y Viện đều túc trực đợi lệnh, không cần phải lo lắng thân thể của lão phụ thân.
Âu Dương Diệp: “...”
Ông ấy vốn đang muốn làm giá nhưng lại bị nhãi ranh này phá hỏng!
Ông ấy ho khan, kiêu ngạo nói: “Ta phải phơi khô mấy bông cúc này, ngày mai lại vào kinh.”
“Được.” Vân Sơ lập tức đồng ý: “Sáng sớm mai ta sẽ cho người tới đón.”
Lúc nàng rời đi, ngồi trên xe ngựa vẫn còn có thể nhìn thấy đôi phụ tử kia ngươi truy ta đuổi chạy khắp sân.
Gương mặt nàng lộ vẻ tươi cười, mở miệng nói: “Thu Đồng, ngươi an bài một vài ám vệ, âm thầm che chở cả nhà Âu Dương tiên sinh.”
Nàng không thể để tộc nhân Âu Dương trở thành nhược điểm để Sở Thụy uy h.i.ế.p Âu Dương Diệp, như thế thì có khác gì Thái sư.
Xe ngựa từ từ chạy về kinh thành, đến chiều là đã về tới nơi.
Từ sau khi vào cung ở, đây chính là lần đầu tiên Vân Sơ ra cung.
Nàng nhớ Du ca nhi và Trường Sinh thích ăn điểm tâm của một tiệm, cố ý đánh vòng mua về rất nhiều, còn mua một ít son phấn, sau khi hồi cung sẽ tặng cho mấy lão thái phi để tiêu khiển.
“Không phải Thái Hậu ra cung lễ Phật sao, sao lại ở đây?” Một âm thanh từ trong cửa hàng vọng ra.
Ngay sau đó, một nam nhân mặc cẩm y đi tới trước mặt Vân Sơ.
Mắt nàng sắc lạnh, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, người này chính là gia chủ hiện tại của Công Tôn gia, Công Tôn Ninh.
Từ khi Hoàng Hậu bảo hộ tiên hoàng qua đời, tiên hoàng áy náy với Hoàng Hậu, toàn bộ áy náy kia đã được bù đắp vào Công Tôn gia.
Một cái bao cỏ như Công Tôn Ninh lại được tiên hoàng phong làm hầu gia, trả lại chức quan có thực quyền, một quốc cữu chưa từng có quyền thế trong tay lại trở thành huân quý.
Bởi vì Hoàng Hậu không còn, tiền Thái Tử tự xin phế vị đến đất phong, Công Tôn gia lập tức tìm cho mình một cây đại thụ mới, đó chính là Nhiếp Chính Vương, Sở Thụy.
Công Tôn Ninh chính là một con ch.ó của Sở Thụy. Một con ch.ó không có đầu óc, đương nhiên sẽ được Sở Thụy thả ra đi cắn người.
Đôi mắt Vân Sơ lại biến lạnh.
“Thái Hậu mua phấn mặt sao?” Công Tôn Ninh cười tủm tỉm tới gần: “Đều nói nữ tử chỉ trang điểm vì người mình thích, Thái Hậu muốn điểm trang vì ai đây?”
Gương mặt Vân Sơ phủ một tầng băng sương: “Dực Đức hầu xin tự trọng.”
Nàng nói xong thì xoay người bước ra ngoài.
Công Tôn Ninh theo sau: “Thái Hậu bây giờ ở một mình trong hậu cung rộng lớn như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy tịch mịch lạnh lẽo hay sao?”
Vân Sơ bước lên xe ngựa: “Không phiền Dực Đức hầu nhọc lòng.”
“Tại hạ đưa Thái Hậu nương nương hồi cung.” Công Tôn Ninh cưỡi một con ngựa đi bên cạnh xe ngựa, đi sát cửa xe nói chuyện với Vân Sơ: “Năm nay Thái Hậu mới hơn hai mươi, đang là độ tuổi đẹp nhất, lại phải ở trong hậu cung vắng vẻ hoang phế, chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Nữ tử không có nam nhân giống như một đóa hoa không có dinh dưỡng, rất nhanh sẽ héo tàn khô héo...”
Hắn ta cứ nói suốt đường về đến hoàng cung.
Vân Sơ bước xuống xe ngựa.
Công Tôn Ninh cũng xoay người xuống ngựa.
“Nếu Dực Đức hầu không có việc gì làm thì chi bằng đưa ai gia về An Khang Cung.”
Vân Sơ lời vừa dứt lời thì hai mắt Công Tôn Ninh đã sáng lên, kinh ngạc không tưởng được.
Xem ra những lời hắn ta nói dọc đường không phải vô ích, lại có thể thuyết phục Vân Sơ dễ dàng như vậy.
Tuy thân phận của Vân Sơ là Thái Hậu, nhưng da thịt còn mềm mại đầy đặn hơn cả cô nương mười tám đôi mươi, chỉ cần tưởng tượng đến lát nữa đắc thủ như thế nào là hắn ta lại kích động muốn điên lên.
Nơi này là cửa cung, hắn ta cũng không dám làm càn.
Hắn ta khom lưng, làm bộ cung kính bước qua: “Vi thần đỡ Thái Hậu nương nương.”
Vân Sơ nâng tay trái, đặt vào tay Công Tôn Ninh: “Vậy làm phiền Dực Đức hầu.”
Công Tôn Ninh vô cùng vui mừng.
Một người từng rất kiên cường cao ngạo, ở trong thâm cung tịch mịch lâu ngày, không có nam nhân, không phải cũng đã trở thành dâm phụ rồi đó sao.
Vậy mà lại chủ động thông dâm với hắn ta.
Tay hắn ta bắt đầu không thành thần, sờ vào mu bàn tay của Vân Sơ.
Đúng lúc này.
Thu Đồng đi bên cạnh Vân Sơ lập tức lạnh mặt, tức giận nói: “Lớn mật cuồng đồ! Dám khinh nhờn Thái Hậu nương nương!”
Cùng lúc đó, nàng ấy rút bội kiếm bên hông ra.
Thân phận của nàng ấy không chỉ là cung tỳ mà còn là hộ vệ, vì vậy mà được mang kiếm vào cung.
Thanh kiếm trong tay Thu Đồng phát ra tia sáng lạnh lẽo, c.h.é.m vào cánh tay Công Tôn Ninh.
“A...!”
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, cánh tay của Công Tôn Ninh bị Thu Đồng c.h.é.m rớt, m.á.u nóng b.ắ.n tung tóe lên mặt Vân Sơ.
Có rất nhiều triều thần đang đi về phía cửa cung để rời cung, cũng có rất nhiều cung nhân lui tới, ai nấy đều sợ ngây người, lập tức quỳ xuống, cúi đầu, không dám nhìn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.