Vân Sơ đứng từ xa cũng cảm nhận được một ánh mắt.
Cho dù cách rất xa nhưng nàng biết đó chính là Tạ Thế An.
Nàng cao giọng nói: “Thành Vương, đừng tránh sau lưng bá tánh vô tội, tiến lên đây đi.”
Âm thanh của nàng truyền tới tai đám người đứng trước cổng thành, người nọ truyền người kia, từng bước từng bước truyền tới tai Thành Vương.
Thành Vương quay đầu: “Thế An, nên đi sao?”
“Nhiều dân chúng quan sát như vậy, triều đình không dám động thủ, hơn nữa chúng ta vẫn còn tấm khiên thịt người.” Tạ Thế An suy tư một hồi rồi nói: “Đi thôi, tới trước cổng thành.”
Mấy ngàn phủ binh vây quanh, phía trước là mấy trăm hài tử đứng thành hàng, biến thành một lá chắn.
“Vô sỉ!” Sở Hoằng Du siết chặt nắm tay: “Loại người tàn sát nhân mạng thế này mà cũng muốn làm hoàng đế sao, nằm mơ!”
“A!” Thành Vương ngồi trên đại mã, không chút hoang mang mở miệng: “Cũng đâu phải ta muốn làm hoàng đế, đều là do bá tánh muốn ta ngồi lên vị trí đó, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
“Người ngu xuẩn như ngươi mà cũng xứng sao!” Sở Hoằng Du lớn tiếng nói: “Ngươi có biết sở dĩ ngươi mất đi một bên tai chính là vì Tạ Thế An bên cạnh ngươi cắt tai của ngươi để lấy lòng Cung Hi Vương Sở Mặc không! Vậy mà ngươi lại đề bạt một người như vậy!”
Thành Vương ngây dại.
Khi trước hắn ta bị cắt mất một bên tai, tra xét hồi lâu lại tra ra là lão ngũ làm.
Tại sao lại...
“Điện hạ, hắn đang châm ngòi ly gián.” Tạ Thế An sắc mặt thong dong: “Nếu ta làm chuyện như vậy thật thì sao có thể quy phục điện hạ.”
Thành Vương cũng nghĩ vậy, quay đầu nhìn Sở Hoằng Du, cười lạnh nói: “Các ngươi chỉ có một chút thủ đoạn như vậy sao, còn gì nữa thì mau đem ra đi.”
Sở Hoằng Du tức giận đến bốc khói.
Vân Sơ đè tay hắn lại, ý bảo hắn khống chế cảm xúc.
Nàng giơ tay ra hiệu, ngay sau đó, Nguyên thái phi và người Nguyên gia được đưa lên tường thành.
“Thành Vương, ngươi chỉ bị kẻ gian mê hoặc, ai gia không trách ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn đường lui.” Vân Sơ bình thản mở miệng: “Bây giờ ngươi để dân chúng rời đi, ta sẽ thả Nguyên thái phi và người Nguyên gia, cho các ngươi người một nhà đoàn tụ, cho ngươi làm một Vương gia tiêu d.a.o tự tại. Nếu ngươi một hai mơ ước thứ không thuộc về mình, vậy thì ——”
Nàng nói đến đây thì không nói tiếp nhưng tất cả mọi người ở đó đều hiểu nàng có ý gì.
“Vương gia, đừng chấp mê bất ngộ nữa!” Nguyên đại nhân khóc lớn quát: “Mau nhận lỗi với Thái Hậu, ngươi bị người ta mê hoặc, Thái Hậu nhất định sẽ cho ngươi một cơ hội! Vương gia, quay đầu là bờ!”
Những người Nguyên gia cũng sôi nổi khuyên bảo.
Thành Vương gắt gao nắm chặt dây cương, hắn ta dời mắt nhìn Nguyên thái phi.
Hắn ta thấy Nguyên thái phi nhìn hắn ta lắc đầu, hắn ta hiểu mẫu phi muốn hắn ta nhận sai, xin tha tội...
“Điện hạ!” Tạ Thế An nghiêm khắc nói: “Điện hạ vất vả lắm mới tới được kinh thành, chỉ cách vị trí kia một bước nữa, lúc này từ bỏ thì sẽ trở thành thịt cá mặc người ta xâu xé! Xin điện hạ nghĩ kỹ!”
Một đám phụ tá đứng bên cạnh cũng sôi nổi khuyên nhủ: “Đúng vậy điện hạ, chúng ta đi đến bước này thật không dễ dàng, không thể vì một chút tư tình cá nhân mà từ bỏ nghiệp lớn...”
Thành Vương giận dữ hét: “Cái gì mà một chút tư tình cá nhân, đó là mẫu phi của ta, là mẫu phi thân sinh đích thân nuôi lớn ta!”
Tạ Thế An đè bả vai hắn ta: “Điện hạ hồ đồ! Ngài cho rằng lúc này tước vũ khí đầu hàng thì Thái Hậu sẽ buông tha ngài sao, ngài làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, có thể sống sót được sao?”
Thành Vương ngơ ngác nhìn về phía trước.
Đúng vậy, từ khi hắn ta quyết định mưu phản thì sẽ không còn đường lui nữa.
“Đợi thành nghiệp lớn, điện hạ có thể phong Nguyên thái phi làm Hoàng Thái Hậu!” Tạ Thế An chậm rãi nói: “Những người Nguyên gia khác cũng được phong vương bái hầu, lập trường sinh bài, được vạn dân hương khói cung phụng!”
Đáy mắt Thành Vương hiện lên một tia quyết tuyệt.
Mà lúc này, Nguyên thái phi đứng trên tường thành cũng cảm nhận được lão lục không thể quay đầu được nữa.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy đến lão lục mang theo hai trăm ngàn người vây quanh kinh thành thì có lẽ cả đời này bà ta cũng không tin nhi tử mình lại mưu đồ tạo phản.
Hài tử luôn tùy hứng không hiểu chuyện bây giờ lại biết mưu toan nghiệp lớn.
Bà ta biết lão lục đi lầm đường, nhưng cũng đã nhầm rồi, không thể quay đầu được, người làm nương như bà ta sao có thể kéo chân sau của hài tử.
Nguyên thái phi đột nhiên thoát khỏi sự giam cầm của thị vệ đứng phía sau, thả người nhảy từ trên tường thành xuống.
“Rầm ——!”
Một tiếng vang lớn.
Thành Vương sợ ngây người, sau đó xoay người xuống ngựa muốn tiến lên nhưng lại bị Tạ Thế An túm chặt: “Điện hạ, cẩn thận có trá, đừng qua đó!”
Hắn ta quay đầu ra lệnh cho phủ binh: “Mấy người các ngươi đưa t.h.i t.h.ể của Nguyên thái phi nguyên vẹn về đây, đi mau”
Nhóm phủ binh lập tức tiến lên nhặt t.h.i t.h.ể của Nguyên thái phi.
“Mẫu phi... Mẫu phi! A a a!” Thành Vương thất thanh rống giận: “Sở Hoằng Du! Vân Sơ! Ta và các ngươi không đội trời chung! Các ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Hắn ta đích thân ôm t.h.i t.h.ể của Nguyên thái phi về doanh trướng.
Hắn ta sai người trang điểm chải chuốt cho Nguyên thái phi, thay xiêm y đẹp nhất, liệm vào chiếc quan tài tráng lệ nhất, đợi hắn ta ngồi lên vị trí kia, hắn ta sẽ đưa mẫu phi vào hoàng lăng, hợp táng với phụ hoàng.
“Thế An!” Thành Vương mở miệng: “Ngươi nghĩ biện pháp liên lạc với đại hoàng huynh Nhân Vương, ta muốn hợp tác với hắn ta.”
Nhân Vương chính là Thái Tử trước Sở Dực, ngày thứ ba sau khi xin phế vị đã sung quân tới đất phong, đất phong của Nhân Vương cách kinh thành cũng không xa.
Tạ Thế An lắc đầu: “Trước đó ta từng viết thư cho Nhân Vương, Nhân Vương không hồi âm, khi ta viết cho Nhân Vương lá thư thứ hai thì Nhân Vương đã từ chối nhận.”
“Đại hoàng huynh quả thực là phế vật!” Thành Vương cả giận nói: “Nếu không phải đại hoàng huynh thoái vị thì nào có chuyện của Sở Dực và Vân Sơ!”
Nếu có thể liên thủ với đại hoàng huynh, có hắn ta và lão thất, ba hoàng tử chính thống của hoàng thất thì sẽ được dân chúng ủng hộ dễ như trở bàn tay... Thật là đáng tiếc.
Hắn ta trầm giọng nói: “Tăng lượng thuốc lên, khiến đám dân chúng đó cam nguyện đấu tranh anh dũng, ngày mai chính thức phá cửa thành!”
Tạ Thế An gật đầu: “Được, ta lập tức sắp xếp ngay.”
Bọn họ không có lương thảo duy trì, không nên đánh lâu, phải nên công thành từ sớm rồi.
Lúc ngoài thành hừng hực khí thế chuẩn bị khởi sự thì ở chỗ Vân Sơ cũng nhận được tin tức.
“Thái Hậu, đã đưa Nguyên thị và Tạ Thế Khang về tới, đang sắp xếp ở ngoại ô kinh thành.” Thu Đồng chưa kịp thay xiêm y, toàn thân phong trần mệt mỏi: “Hai người này bị tộc nhân Tạ gia giấu trong chuồng heo, chịu nhiều đau khổ... Đám tộc nhân Tạ gia kia căn bản không trung thành với Tạ Thế An, chỉ cần cho bọn chút một chút lợi nhỏ là đã giao người ra, không tốn công sức gì.”
Vân Sơ mở miệng nói: “Ngươi đưa tổ tôn Nguyên thị đi tìm Giang di nương, để Giang di nương ra mặt đi gặp Đào Quế Chi.”
Thân phận hiện tại của nàng không hợp lộ diện, mà Giang di nương và Đào Quế Chi đều từng là tiểu thiếp của Tạ phủ, cũng coi như có một chút tình nghĩa, nhờ Giang di nương ra mặt là tốt nhất.
Thu Đồng gật đầu, lập tức đi làm.