Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 479:




Dưới một tán đại thụ có một bóng người mặc xiêm y màu đen, nhìn cũng không rõ ràng, trong n.g.ự.c người đó còn đang ôm một hài tử.
“Tối quá... Nãi, con sợ.”
Tạ Thế Khang ôm chặt cổ Nguyên thị, thanh âm có chút run rẩy.
Nguyên thị vỗ lưng nó, nhẹ giọng dỗ dành: “Chớ sợ chớ sợ, bầu trời có ngôi sao, con ngẩng đầu nhìn sao là sẽ không sợ nữa.”
Lúc này, hai nữ tử dần dần đến gần.
Nguyên thị liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Đào di nương.
Đào Quế Chi nhìn đứa nhỏ, cứ như là sợ nó chạy mất, hai mắt dính lên người hài tử, run rẩy hỏi: “Khang ca nhi?”
“Là Khang ca nhi!” Nguyên thị bảo hộ hài tử ở sau lưng, lạnh lùng nói: “Lúc trước Khang ca nhi còn b.ú sữa, người làm nương như ngươi lại vứt bỏ nó! Hiện giờ Khang ca nhi không cần uống sữa nữa, cũng không cần người làm nương như ngươi! Nếu không phải Giang di nương cầu ta tới thì ta sẽ không bao giờ mang Khang ca nhi tới gặp ngươi! Được rồi, bây giờ ngươi cũng thấy rồi đó, ta phải đi rồi!”
“Không...” Đào Quế Chi bắt lấy cánh tay Nguyên thị: “Cho ta ôm một cái, cho ta ôm nó một lúc được không?”
Nguyên thị không cho.
Nàng ta mạnh mẽ bước lên bắt lấy bả vai hài tử, một tay đoạt lấy Tạ Thế Khang, Tạ Thế Khang sợ tới mức oa oa khóc lớn.
“Khang ca nhi, ta là nương, ta là nương của con...” Đào Quế Chi cũng rơi lệ: “Là nương có lỗi với con, nương biết sai rồi, sau này hai người chúng ta sẽ không lìa xa nhau nữa...”
“Không thấy hài tử khóc nghẹt thở rồi sao, mau buông tay!” Nguyên thị đẩy Đào Quế Chi ra, ôm Tạ Thế Khang dỗ dành hồi lâu thì nó mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
“Lúc trước ngươi rời đi, một ngụm sữa Khang ca nhi cũng không có để mà uống, là Sơ nhi, cũng chính là đương kim Thái Hậu nương nương mua về một con dê cái vừa sinh, Khang ca nhi dựa vào con dê cái đó mới sống nổi.” Nguyên thị than thở khóc lóc: “Trên đời này chỉ có Sơ nhi xứng làm mẫu thân của Khang ca nhi, nếu ngươi muốn Khang ca nhi nhận ngươi vậy thì phải nhớ tới ân tình của Sơ nhi, nếu không cả đời này ta cũng không để Khang ca nhi gọi ngươi một tiếng nương!”
Bà ta nói xong thì quay đầu rời đi.
Đào Quế Chi khóc đứt gan đứt ruột, quỳ sụp xuống đất.
Giang di nương nhìn nàng ta nói: “Hiện tại ngươi bán mạng cho Thành Vương, đó là đối nghịch với Thái Hậu, e là cả đời này ngươi cũng không thể gặp lại Khang ca nhi.”
“Vì sao, vì sao...” Đào Quế Chi đ.ấ.m vào lồng ngực: “Tại sao các ngươi đều dùng hài tử uy h.i.ế.p ta, ta phải làm sao bây giờ, ta có thể làm gì bây giờ...”
Nàng ta áp lực khóc to.
“Không có Thái Hậu thì sẽ không có Khang ca nhi.” Giang di nương chậm rãi nói: “Ngươi phải báo ân, báo đáp ân tình của Thái Hậu, ngươi còn phải tích đức, tích đức cho Khang ca nhi, hiện giờ ngươi là thiên nữ nương nương, báo ân và tích đức là hai chuyện vô cùng dễ dàng.”
Đào Quế Chi lẩm bẩm nói: “Vô dụng, vô dụng...”
Đám dân chúng đó đi theo Thành Vương không phải vì nàng ta là thiên nữ nương nương mà là vì trong nước cam lộ kia có thuốc.
“Đây là thuốc giải.” Giang di nương lấy một tay nải to từ phía sau đưa ra, bên trong đều là thuốc bột: “Nếu ngươi nghĩ kỹ thì bỏ thứ này vào nước cam lộ... Sinh mệnh của bàn dân thiên hạ đều nằm trong tay ngươi, nếu ngươi cứu vớt dân chúng thì mới xứng làm một thiên nữ nương nương chân chính, mới xứng làm mẫu thân của Khang ca nhi, được rồi, ta đã nói hết lời rồi, ta đi trước đây.”
Trong bóng đêm, Đào Quế Chi mang theo tay nải, chậm rãi trở về doanh trướng của mình.
Vừa mới ngồi xuống mép giường thì bên ngoài đã vang lên một âm thanh: “Tạ đại nhân!”
Đào Quế Chi sợ tới mức giật nảy mình.
Nàng ta vội vàng cầm lấy tay nải ném xuống gầm giường, kéo khăn trải giường che lại, lúc này mới trấn định ngồi bên cạnh bàn trang điểm.
Nàng ta nhìn vào gương đồng, thấy Tạ Thế An vén rèm đi vào.
Nàng ta bình thản hỏi: “Muộn như vậy còn tới đây là có chuyện gì?” “Ngươi vừa mới đi đâu?” Tạ Thế An trầm giọng hỏi: “Bên ngoài rất loạn, chỗ nào cũng có người, thân phận của ngươi đặc thù, không có nguyên nhân đặc biệt gì thì tốt nhất là đừng rời khỏi chiếc lều này.”
Đào Quế Chi quay đầu lại: “Đã ăn mặc thế này rồi, không ai nhận ra ta là thiên nữ nương nương đâu, mới nãy ta chỉ ra ngoài giải sầu một chút thôi.”
Tạ Thế An cũng không truy cứu, lạnh lùng nói: “Ngày mai ban cam lộ sớm hơn hai canh giờ, ngươi chuẩn bị sẵn sàng.”
Đào Quế Chi đồng ý.
Cả đêm đó nàng ta không ngủ.
Khi nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài vọng vào, nàng ta lập tức ngồi dậy, hai thị nữ bước vào giúp nàng ta mặc xiêm y của thiên nữ nương nương.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, nàng ta mở miệng nói: “Ta đi ban phúc cho nước cam lộ.”
Làm thiên nữ nương nương thì ban phúc cho nước cam lộ cũng là hợp tình hợp lý, nàng ta cầm lục chi, đi tới trước một hàng lu to tướng.
Khi nàng ta dùng lục chi vẩy nhẹ lên mặt nước thì đồng thời rải vào đó một gói thuốc bột, tổng cộng hơn một trăm gói thuốc bột, không ngừng rơi vào trong những lu nước kia...
Vì thân phận của nàng ta mà những người xung quanh đó cũng không dám tới gần, cũng không ai biết nàng ta đang làm gì.
“Nên lên đài rồi.” Âm thanh của Tạ Thế An từ phía sau vọng tới.
Đào Quế Chi khựng lại, giấu thuốc bột còn thừa vào trong tay áo, gật đầu nói: “Được, ta lập tức đi ngay.”
Hai thị nữ đỡ nàng ta bước lên đài cao.
Nàng ta nhìn về phía mấy lu nước to, chỉ còn hai lu cuối cùng là chưa được bỏ thuốc giải, nàng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Vô số dân chúng xếp hàng lĩnh cam lộ, từng chén từng chén một, từng lu nước dần dần vơi đi, người được uống thuốc giải cũng ngày càng nhiều.
Mặt trời chậm rãi lên cao.
Lúc này, thị vệ vội vã tới báo: “Điện hạ, cổng thành mở cửa rồi!”
Thành Vương đột nhiên đứng lên: “Ngươi nói thật sao!”
Thị vệ kia khóc không ra nước mắt: “Toàn bộ Ngự Lâm Quân trong cung đã xuất động, quân thủ thành ở ngoài ngoại ô cũng đã bao vây chúng ta!”
“Cái gì?” Thành Vương không thể tin quay đầu nhìn về phía Tạ Thế An: “Không phải ngươi đã nói triều đình tuyệt đối không động thủ trước sao?”
Tạ Thế An vẫn đinh ninh chắc chắn: “Tuy bọn họ xuất binh nhưng sẽ không động thủ đâu.”
Lấy hiểu biết của hắn ta về Vân Sơ, nàng tuyệt đối không ra tay với bá tánh vô tội, nàng là một người nhân từ lương thiện, cũng là một người luôn chừa lại đường lui cho bản thân.
Nếu g.i.ế.c c.h.ế.t dân chúng thì chẳng khác nào đối nghịch với muôn dân, cho dù không có Thành Vương thì toàn bộ thần dân cũng sẽ liên thủ để lật đổ ách thống trị của đương kim hoàng đế, dân gian khởi nghĩa, phiên vương cát cứ chắc chắn sẽ kéo tới không ngừng... Vân Sơ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Tạ Thế An bước ra khỏi lều, đứng trên chỗ cao, quả nhiên nhìn thấy bọn họ đã bị ba mươi ngàn quân thủ thành bao vây, mà ở cổng lớn kinh thành, Ngự Lâm Quân đã đứng chỉnh tề ở đó.
Người dẫn binh chính là người Vân gia, Vân Trạch.
Vân Trạch ngồi trên đại mã, cao giọng nói: “Thành Vương điện hạ, thúc thủ chịu trói đi!”
Ánh mắt Thành Vương trở nên âm trầm, lạnh lùng ra lệnh: “Bọn họ có áo giá thì chúng ta dùng khiên thịt người, để tất cả lão nhân và hài tử đứng lên phía trước đi!”
Thuộc hạ của hắn ta lập tức đi làm, nhưng đúng lúc này, thiên nữ nương nương đang đứng trên đài cao đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Qua nhiều ngày như vậy, tuy ngày nào thiên nữ nương nương cũng xuất hiện nhưng chưa bao giờ mở miệng nói một câu nào, tầm mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.